Các lão bối rất ăn ý, len lén đứng dậy, lùi vào bóng tối.
Trong ánh mắt chăm chú của họ, một bóng dáng mơ hồ bước ra khỏi màn sương mông lung, người này cũng mặc áo đen, che chắn kín mít từ trên xuống dưới, chỉ chừa lại đôi mắt lộ ra bên ngoài: trống rỗng, đờ đẫn, không có cảm xúc.
Thương Khung trông thấy mà nhướn mày.
Cao thủ Thiên Võ này hiển nhiên không tỉnh táo, chắc chắn đã bị kẻ khác điều khiển tâm trí.
Ông ta vô thức quay đầu, liếc mắt nhìn ngụy bí giả Tiêu Hồn, trạng thái của cao thủ mặc áo đen giống y hệt Tiêu Hồn, từ đó có thể thấy vị này cũng có khả năng là một ngụy bí giả.
Thế thì rất đáng sợ.
Ai ghê gớm vậy nhỉ, có thể điều khiển được tâm trí của cao thủ Thiên Võ, Quỷ Minh của Long triều Đại Hạ có bản lĩnh lớn đến thế sao?
Khi đám đông nhìn sang, cao thủ Thiên Võ mặc hắc bào đã tiến vào Vân U Cốc.
Lúc tiến vào trong, người này vẫn kín đáo liếc mắt nhìn về phía góc tối.
Đợi khi kẻ này đi xa rồi, đám đông cường giả mới nhảy ra.
“Ba vị cao thủ Thiên Võ rồi”.
“Rốt cuộc Vân U Cốc này giấu thứ báu vật gì vậy?”
Đám người xôn xao bao vây bên ngoài sơn cốc nhìn vào bên trong, họ cũng muốn truyền tin này cho Triệu Bân đấy, ba vị cao thủ Thiên Võ rồi, ngươi đừng dạo chơi ở trong đó nữa.
Đáng tiếc là họ không thể vào được.
Vân U Cốc im lìm không chút động tĩnh nào suốt ba ngày.
Sự im ắng này khiến người ta cảm thấy đè nén hơn gấp bội, cứ cảm thấy mưa to gió lớn chuẩn bị ập đến.
Bên trong tiểu thế giới.
Triệu Bân đã đứng dậy, đứng ngoài linh trì, tiên quả Kỳ Lân sắp chín rồi.
Tiểu Kỳ Lân vẫn là đối tượng kích động hơn cả, nó không thể đè nén được tâm trạng kích động nên cứ nhảy tới nhảy lui, trông như thể sắp lao vào hồ nước kia vậy. Tư vị thánh quả của tộc Kỳ Lân hẳn là rất kỳ diệu, nuốt vào bụng, dung hòa tinh hoa và ý vận là có thể lớn lên thật cao rồi.
Đùng! Binh!
Đột nhiên, một tiếng nổ vọng tới từ thế giới bên ngoài.
Nghe động tĩnh thì chắc là một trận đại chiến, Triệu Bân phải quay đầu nhìn lại.
“Lão đại, vợ ngươi bị đánh rồi!”