Đó là đám phân thân của Triệu Bân từ các nơi chạy về, bản tôn phụ trách giả ngầu còn đám này phụ trách phụ họa, chúng vây quanh môn chủ La Sinh Môn, đứa nào đứa nấy nhảy lên nhảy xuống hô hào điếc cả tai để tôn thêm uy lực cho bản tôn. Người nào biết thì biết đây là phân thân, ai không biết còn tưởng chúng đang quần ẩu ấy chứ?
Môn chủ La Sinh Môn liếc mắt, nhìn đám bên này rồi nhìn đám bên kia, ánh mắt rất kỳ lạ. Do người nào đó quá yêu nghiệt sao? Đến cả phân thân của hắn cũng “nhân hóa” thế này, nhìn sao cũng giống một đám thổ phỉ.
Còn nữa.
“Vợ” mà chúng nhắc đến, là cô ta ư?
“Lão đại của bọn ta nói rồi, cứ lên giường với nhau là thành vợ chồng đấy”.
“Ừm… ba ngày ba đêm nhỉ?”
“Không thể phủ nhận, tiếng rên rỉ cũng rất tiêu hồn”.
Đám phân thân này rất thú vị, cứ túm tụm lại líu ra líu ríu.
Sau đó chúng bị môn chủ La Sinh Môn tiễn về lòng đất, tuy cô ta đang suy yếu nhưng đánh vài tên phân thân cũng không thành vấn đề, đám này ồn ào quá, làm tai cô ta ù cả đi.
Đến lúc này, cô ta đã xác định được… Triệu Bân không hề mất trí.
Vì nhận ra điều này nên gương mặt cô ta mới ửng hồng, đường đường là môn chủ La Sinh Môn mà dường như không còn thể diện nữa. Từ nay về sau, bất kể cô ta đi đến đâu cũng không thể thoát nổi ma chú “ba ngày ba đêm” kia.
Đùng!
Lại thêm một tiếng nổ nữa vang vọng bầu trời.
Vẫn là lão tổ Huyết Y, dính một chưởng của Triệu Bân nên rơi từ trên trời xuống, tạo ra một cái hố sâu hoắm trên nền đất, đất đá văng ra cũng nhuốm màu đỏ thẫm của máu, tóc tai lão ta rũ rượi, không còn hình người nữa.
May mà lúc này lão ta vẫn là một ngụy bí giả nên không lộ ra biểu cảm gì, nếu không, chắc chắn sẽ là một gương mặt dữ tợn. Bị một võ tu Địa Tạng đánh cho đứng không vững, uy nghiêm của cao thủ Thiên Võ mất hết rồi.
“Nhận lấy một kiếm đi!”
Triệu Bân lại lao tới, vung kiếm đòi chém.
Nhát kiếm này không đâm trúng, hay nói cách khác là lão tổ Huyết Y trốn rồi. Tên này sức chiến đấu hung mãnh, trốn chạy cũng rất giỏi, giống như một luồng sáng vọt ra khỏi khu vực đó. Không thể đánh thêm nữa, đánh nữa thì lão ta sẽ gục ở đây mất.
“Đi đâu hả!”
Triệu Bân xách theo Long Uyên đuổi sát nút, vừa đuổi vừa đánh.
Cảnh tượng ấy tại sao lại ngầu đến vậy, làm môn chủ La Sinh Môn nhìn tới thất thần.
Cao thủ Thiên Võ đó!
Đỉnh cao Thiên Võ đó!