Đợi khi nôn xong, hắn mới lấy một khối tinh thạch ký ức, chụp toàn bộ cảnh tượng dưới nước.
Hình ảnh cao thủ Thiên Võ đuối nước không chỉ bổ mắt mà còn khiến tâm trạng của hắn hết sức hả hê, sướng hơn cả khi “ấy ấy” nữa. Ai bảo ngươi không cứu ta, nhìn đi, rơi vào hố rồi đúng không!
Hai đứa dở người này!
Nguyệt Thần trông thấy mà chặc lưỡi cảm thán, nhất là người nào đó, có ai lại chơi xỏ vợ mình như thế không?
Chơi xỏ người khác… cũng là một kiểu tu hành.
Đây là lời hồi đáp của Triệu Bân, đừng hỏi, hỏi đến là do sư phụ dạy dỗ quá tốt.
Hắn cũng không quá đáng lắm, chụp xong thì vớt người ta lên.
Vẫn là gốc cây cổ thụ đó, môn chủ La Sinh Môn chống tay vào thân cây, nôn dữ dội hơn cả Triệu Bân. Ai biết thì biết cô ta uống nhiều nước quá, ai không biết còn tưởng cô ta mang thai đấy.
“Triệu Bân…”
Sau đó là tiếng gào thét của nữ tử, đinh tai nhức óc chưa từng thấy.
Tiếng nổ đùng đùng lập tức vang lên, một người chạy một người đuổi, nhìn sao cũng giống đôi tình nhân đang đùa giỡn.
Màn đêm lặng lẽ ập xuống.
Vân U Cốc nhếch nhác bỗng thoang thoảng mùi thịt.
Triệu Bân trổ tài nấu nướng, hầm một nồi thịt đầy ắp.
Bầu không khí cũng khá hòa hợp.
Hai kẻ ban ngày còn đánh nhau, bây giờ đã hòa hoãn rồi.
Thế nhưng, ánh mắt người nào đó nhìn người nào đó thỉnh thoảng vẫn tóe lửa. Tên này khắc cô ta, khắc cô ta suốt dọc đường, đi tới đâu khắc tới đó.
Tóm lại là bát tự không hợp.
Á á!
Tiểu Kỳ Lân cũng có mặt, nó tung tăng nhảy nhót, cực kỳ vui vẻ.
Sau khi thoát biến niết bàn, vóc dáng của nó cũng to hơn trông thấy.
Thế nhưng so với hung thú thì nó vẫn chỉ như đứa trẻ con thôi.
Nhưng đừng thấy người ta nhỏ, người ta hung hãn lắm nhé?
Sức mạnh tiềm tàng sâu trong huyết mạch của nó vừa thần bí vừa lớn mạnh, đến cả môn chủ La Sinh Môn cũng khiếp sợ, nếu không, Triệu Bân mở Kỳ Lân hóa cũng không thể đuổi theo cao thủ Thiên Võ mà đánh. Nó mới chỉ là một con non, nếu trở thành Kỳ Lân trưởng thành, không biết còn đáng sợ tới mức nào.
“Ngươi… từng nghe nói tới ngụy bí giả chưa”.