Môn chủ La Sinh Môn cong môi, lặp lại một lần nữa.
Triệu công tử vô cùng bất ngờ, ý gì đây? Ma hậu vẫn còn sống sao?
“Lúc ta còn trẻ, đã từng đến di chỉ Ma vực và may mắn gặp được Ma hậu!”. Môn chủ La Sinh Môn chậm rãi nói: “Người của tám ngàn năm trước mà vẫn còn sống đến thời đại này thì đúng thật là điều khiến người ta chẳng ngờ được. Nhưng Ma hậu thật sự vẫn còn sống, chắc là bà ta đã dùng phương pháp đặc biệt nào đó để tự phong ấn chính mình”.
“Đợi chút!”
Triệu Bân đặt thau cơm xuống, xoa mạnh chân mày.
Hắn cần sắp xếp lại thông tin một chút.
Thương Khung bị phong ấn ở biển Chết, chỉ còn sót lại một chút tàn hồn.
Ma quân bị chặt tay chân, phong ấn trong bát bộ phù đồ.
Phù Nhàn – Cửu Ma tướng bị ăn cắp thi thể, biến thành con rối xác chết.
Toàn bộ những việc này, hắn đều đã gặp phải.
Nhưng điều hắn thật sự không ngờ đến là Ma hậu vẫn còn sống.
Hắn nhớ đến cổ quan tài băng ngọc trong địa cung ở di chỉ Ma vực.
Tối nay trăng thanh gió mát, trăng tròn hoa thắm, phải có tiết mục đặc biệt gì đó mới đúng.
Đến khuya.
Môn chủ La Sinh Môn mở bừng mắt, từ từ đứng dậy rồi ngẩng lên, ngửa mặt trông lên bầu trời.
Rồi cô ta dời mắt, chân bước đến bên cạnh Triệu Bân, đặt một lá bùa vào tay hắn.
Môn chủ La Sinh Môn biết Diêm La Mặt Quỷ vẫn còn sống.
Cô ta muốn nhờ Triệu Bân đưa bùa chú đó cho Diêm La Mặt Quỷ.
Nói là bùa chú nhưng thực tế nó là một lá thư.
Sau khi xảy ra mấy chuyện quỷ dị kia, cô ta phải thay đổi chiến lược, tốt nhất là không nên đối địch với Triệu Bân nữa.
Thật lòng, cô ta rất ghét cái nghề sát thủ này.
Nhưng cô ta lại là một kẻ ám sát, giống như các môn chủ tiền nhiệm, cô ta là người máu lạnh vô tình, mũi đao luôn dính máu, dường như việc giết người… chính là mục đích sống của họ.
Sau khi gặp được Triệu Bân, cô ta bắt đầu phát hiện ra là cuộc sống bình thường củi gạo mắm muối của nhân gian cũng rất tươi đẹp, lúc chơi vơi nhất luôn có một người xuất hiện, họ sẽ như một vầng thái dương, giúp mình đẩy lùi đi bóng tối.
“Hẹn ngày gặp lại”.