Sao lại phải lén lút, quang minh chính đại hôn một cái không được sao?
Sáng sớm, ánh mặt trời hiền hòa rải nhẹ khắp Vân U Cốc.
Rốt cuộc Triệu Bân cũng thức dậy sau giấc ngủ sâu, một lát sau hắn mới ngồi dậy, mắt nhìn quanh bốn phía, không thấy môn chủ La Sinh Môn đâu.
Vì không thấy nên hắn mới có phản ứng rất thú vị, đầu tiên là nhòm vào trong nhẫn ma, ừm… bảo bối vẫn còn đó, rồi hắn lại nhìn xuống “cậu nhỏ” của mình.. ừm, vẫn dính trên người.
“Đi mà cũng không nói một tiếng”.
Triệu Bân vừa nói vừa bật người dậy.
Tiểu Kỳ Lân cũng hoạt bát tiến lên, trong miệng ngậm theo một lá bùa.
Triệu Bân nhận lấy, xem rồi mới biết là bùa chú do môn chủ La Sinh Môn để lại. Nhưng đó không phải để lại cho hắn mà là nhờ hắn giao cho Diêm La Mặt Quỷ, hiển nhiên đây là một phong thư. Nếu đã không phải kẻ thù, người của La Sinh Môn cũng nên được thả ra.
Phía sau lá bùa có viết hai chữ: “Lạc Hà”.
“Là tên của cô ta sao?”, Triệu Bân sờ cằm, lẩm bẩm.
Hắn cất lá bùa rồi quay đầu rời đi.
Lúc rời khỏi đó, hắn còn quay đầu nhìn lại hết lần này đến lần khác.
Với hắn mà nói, không gian thế giới này đầy rẫy cạm bẫy cũng là một mảnh đất đầy cơ duyên. Tại đây hắn có được tử hồn châu, Tiểu Kỳ Lân có được quả Kỳ Lân, tất cả đều là tạo hóa.
Đúng thật là trong họa có phúc!
Không mạo hiểm thì sao đạt được thành công.
Nếu như không nhờ môn chủ La Sinh Môn lừa mình đến chỗ này thì hắn cũng không gặp được cơ hội tốt như thế, nhưng hai người họ có vẻ hơi quá đáng, một sơn cốc đang tươi đẹp đã bị họ phá tan hoang.
“Lúc nào rảnh, ta sẽ sửa sang lại!”
Triệu thầm tằng hắng rồi càng đi càng xa.
Sau khi ra khỏi sơn cốc, hắn không nhìn thấy mấy người Thương Khung thì biết chắc là đã có chuyện, thế nên họ đã đi trước rồi.
Triệu Bân nhìn quanh bốn phía, sau đó tìm thấy một phù chú trong khóm cỏ, là ấn ký chuyên biệt của Ma gia. Lúc mở ra xem thì hai mắt hắn sáng rực, việc tốt cứ đua nhau kéo đến thôi, không ngờ đã tìm được Tần gia, đến Ma quật cũng đã được tìm thấy.
Hắn không nghĩ nhiều thêm mà lập tức triệu hồi Đại Bằng, bay vút lên trời cao.
Tiểu Kỳ Lân vô cùng phấn khích, nhảy tưng tưng trên lưng Đại Bằng khiến tọa kỵ của Triệu Bân vô cùng khó chịu. Tên nhóc này đã kích hoạt huyết mạch rồi sao? Không ngờ sau khi lột xác, nó lại còn có được khí uẩn, điều này làm Đại Bằng cảm thấy vô cùng đè nén, có thể kề vai cùng với thần thú đúng là không tầm thường.