Lão già râu chữ bát cuối cùng cũng đứng vững, thần sắc kinh ngạc nhìn quét qua Triệu Bân từ trên xuống dưới. Chỉ mới hơn nửa năm không gặp, tên nhóc này rốt cuộc đã trải qua những chuyện gì mà tu vi lại có thể thăng cấp thần tốc đến như vậy? Mà điểm mấu chốt chính là chiến lược khủng bố đã khiến cho lão ta phải khiếp sợ.
Ngoài ra, làm sao Cơ Ngân có được huyết mạch đặc biệt?
Tất cả những chuyện này khiến cho lão ta hết sức choáng váng.
Nhưng so sánh với sự khiếp sợ thì lão ta lại càng cảm thấy may mắn hơn. Nếu như đêm nay Cơ Ngân không đến thì lão ta chắc chắn đã bị tiêu diệt rồi.
"Ông đang cất giấu bảo bối gì mà lại thu hút nhiều người đến vậy?"
Triệu Bân vừa lấy ra một viên đan dược vừa thuận miệng hỏi.
Lão già râu chứ bát lúc này mới lấy ra một lá bùa trữ vật, sau đó giải phong ấn, từ bên trong lá bùa có một ánh sáng màu trắng bay ra. Chính xác mà nói thì đó là một cây phất trần toàn thân tỏa ra ánh sáng trắng.
Triệu Bân bắt lấy nó rồi lật qua lật lại xem.
Cây phất trần này không phải phàm vật, trên thân có khắc bí văn cổ xưa còn có Tiên khí bao phủ.
Hay nói cách khác đây chính là di vật của Tiên gia.
"Đây là phất trần Diệu Thiên, trước đây một người bạn tốt đã đưa nó cho ta", lão già râu chữ bát ngồi dưới gốc cây chậm rãi nói: "Ta vốn tưởng rằng nó chỉ là một vật bình thường, không ngờ vào đêm trăng tròn thì nó lại nở rộ ánh sáng khiến cho lão phu giật mình".
"Bạn của ông chắc phải rộng rãi lắm mới có thể đem di vật của Tiên gia giao phó cho ông, hơn nữa quan hệ giữa hai người chắc cũng rất sâu sắc", Triệu Bân càng nhìn càng thổn thức, cây phất trần này bất phàm hơn tưởng tượng của hắn rất nhiều.
"Nếu như ta biết đó là di vật của Tiên ra thì ta đã không nhận".
"Ông có nhận hay không cũng không có gì khác biệt. Người đó đã tìm tới ông thì chắc chắn cũng đã biết sẽ bị tranh đoạt rồi".
"Haiz".
Lão già râu chữ bát thở dài, không biết thở dài vì những kẻ vừa gặp hay thở dài vì người bạn kia của mình, nếu như những kẻ kia đã có thể tìm được tới đây thì bạn của ông ta sợ là cũng đã lành ít dữ nhiều.
Đã không thể giữ được thì chắc chắn sẽ có ngày gặp nạn.
Sau khi nghỉ ngơi một chút thì hai người liền quay trở lại đạo quán nhỏ.
Triệu công tử đi vào mới biết nơi này chẳng khác nào một bãi rác, xem ra lão già này chưa từng quét dọn đình viện, lọt vào trong tầm mắt của hắn lúc này là một đống hỗn độn. Tuy vậy, trận pháp trấn thủ đạo quán vẫn rất huyền ảo, nếu không thì đã sớm bị cường giả tộc Hỏa Long phá được rồi.
Lão già râu chữ bát lấy ra hai vò rượu ngon, rất ra dáng chủ nhà.
"Ông có muốn chuyển nhà không?", Triệu Bân vừa nhận lấy vò rượu vừa cười nói.
"Chuyển chứ, tối nay liền chuyển".