Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Vô Thượng Luân Hồi Chi Môn - Triệu Bân (FULL)

 "Ta chờ câu này của ngươi mãi", lão già râu chữ bát cười ha hả, đổ hết bát rượu xuống đất sau đó nhanh chóng đi sắp xếp hành lý, sư phụ nói không sai, đi ra ngoài nên kết bạn nhiều hơn, giống như người bạn trước mặt lão ta đây, thực lực tăng nhanh một cách kinh khủng, lão ta phải dựa vào càng sớm càng tốt.  

 

Triệu Bân cũng không nhàn rỗi, cầm vò rượu đi lang thang khắp đạo quán. Đừng thấy nó chỉ là một đạo quán nhỏ mà làm tưởng, niên đại của đạo quán này không nhỏ, ít nhất phải hơn ba ngàn năm tuổi. Nếu như hắn đoán không  sai thì nơi này cũng thuộc về một dòng truyền thừa không tầm thường, chẳng qua đến thế hệ của lão già râu chữ bát thì đã hoàn toàn xuống dốc.  

 

Sân sau đầy lá rụng, cỏ dại mọc um tùm, đã lâu không có người ở cho nên cũng đã lâu không dọn dẹp, các căn phòng đều dính đầy mạng nhện, càng bước sâu vào trong thì càng có cảm giác rách nát hoang vắng.  

 

Triệu Bân bước qua đám cỏ dại, đứng trước một tấm bia đá.  

 

Trong cả sân chỉ có tấm bia đá này hoàn toàn không phù hợp với khung cảnh, đặt đâu không đặt lại đạt ngay trước cửa phòng. Tấm bia đá này cũng có niên đại không nhỏ, loang lỗ vỡ nát, bí văn trên bia đá cũng đã mờ đi rất nhiều.  

 

Triệu Bân đi vòng quanh tấm bia đã, thỉnh thoảng lại vươn tay gõ lên vài lần, hắn luôn cảm thấy tấm bia đá này có điều kỳ lạ nhưng lại không biết là điều gì.  

 

"Đi rồi sao?"  

 

Lão già râu chữ bát đã sắp xếp xong hành lý, lão ta mang theo cả một bọc nặng mà còn ôm theo một bức họa, hẳn là hàng nóng trong truyền thuyết, đi đến đâu cũng không quên mang theo, chắc chắn là rất đáng giá.  

 

Triệu Bân nhìn thoáng qua tấm bia đá một lần cuối rồi mới xoay người rời đi.  

 

Nhưng vừa bước được mấy bước thì hắn lại đột nhiên ngoái đầu nhìn lại, nhíu mày nhìn chằm chằm vào tấm bia đá.  

 

“Cái đó có gì đẹp đâu”, lão già râu chữ bát nói.  

 

Triệu Bân không trả lời, càng nhìn ánh mắt càng lóe lên.  

 

Tấm bia đá này nhất định có vấn đề.  

 

Chính xác mà nói thì đó không phải là một tấm bia đá bình thường mà là một loại phong ấn.  

Hắn mở Thiên Nhãn căng mắt nhìn tấm bia nhưng vẫn không thể nhìn thấu. Có một nguồn năng lượng thần bí đã che đi thiên nhãn thấu thị khiến cho hắn lâm vào cảnh mơ hồ.  

 

Lão già râu chữ bát cảm thấy khó hiểu, bước lên vài bước nhìn Triệu Bân rồi lại nhìn tấm bia đá. Đó chỉ là một tấm bia đá rách nát chẳng có gì thần kì, tại sao hắn lại nhìn nó mê mẩn đến như vậy? Chẳng lẽ nó lại là một bảo bối?  

 

“Ai đặt tấm bia đá này ở đây?”, Triệu Bân hỏi.  

 

“Nó đã có ở đây từ thời sư tổ của ta", lão già râu chữ bát không hề giấu diếm nói: "Sư phụ của ta trước khi chết đã dặn dò ta không được động vào tấm bia đá này, nếu như ta thu nhận đồ đệ thì cũng phải truyền lại quy tắc đó. Lão phu thật ra cũng đã từng muốn động vào nó nhưng không thể được vì nó quá cứng rắn".  

 

"Sư phụ của ông không nói cho ông biết rằng tấm bia đá này là một phong ấn sao?"  

 

"Phong ấn?"  

Nhấn Mở Bình Luận