Không thể không thừa nhận, bụng của Huyết Ma thật quỷ dị, nó có thể tự biến thành không gian, đến cả đám phân thân của hắn ở bên ngoài cũng bị ngăn cách.
Ưm…
Lão già râu chữ bát trông thấy mà nôn khan liên tục, trước hết không nói tới mùi máu tanh và hôi đến lợm giọng, chỉ riêng cảnh tượng này cũng đủ buồn nôn rồi.
“Nào, dung hòa cùng ta đi!”
Tiếng cười ghê rợn kia vang vọng khắp thế giới màu đỏ, tất nhiên là Huyết Ma đang lên tiếng, tuy ngắn ngủi thôi, nhưng chứa đầy ma lực, làm nhiễu loạn tâm trí họ, lão già râu chữ bát phải ôm đầu rên rỉ.
Hu hu!
Tiếng gào khóc nhanh chóng vang lên, trên dưới trái phải, bốn phương tám hướng đều có những người bê bết máu bò ra khỏi vách thịt, giống như những con lệ quỷ.
Nhưng đây không phải lệ quỷ, mà là những người từng bị Huyết Ma nuốt vào bụng, dùng thể phách của mình làm vật chứa, nuôi dưỡng họ thành oán linh đáng sợ.
“Đúng là Bất Diệt Ma Thân quyết”.
Triệu Bân lầm bầm, mỗi một oán linh này coi như một mạng của Huyết Ma, cũng có nghĩa là, Huyết Ma nuôi bao nhiêu oán linh, hắn ta sẽ có bấy nhiêu cái mạng.
Dạng người này, trừ khi đánh chết thành tro trong một lần, nếu không về cơ bản giết thế nào cũng không chết, bởi chỉ có trời mới biết hắn ta đã nuốt bao nhiêu người.
Khi hắn nhìn sang, oán linh ngập trời đang nhào về phía họ, đã vậy còn không phải oán linh thông thường. Chỉ xét về thực lực, người yếu nhất ở đây cũng là võ tu Địa Tạng, bởi vì người nuôi là Huyết Ma nên ngay từ đầu đã có khí vận của hắn ta, ngay từ đầu đã được kết nối cùng căn cơ của hắn ta.
“Thực sự… phải bỏ mạng ở đây à?”
Lão già râu chữ bát run rẩy, gương mặt già nua trở nên tái mét. Con người mà, không thể quá tạo nghiệt, sớm muộn gì cũng tự đào hố chôn mình. Giống như lão ta vậy, động vào thứ gì chẳng được, cứ phải động tới phong ấn bia đá.
Uỳnh!
Triệu Bân lôi bảo liên đăng ra, treo nó lơ lửng trên đầu, dùng tiên lực dồi dào đến đốt cháy nó tới mức đượm nhất. Liên hỏa hừng hực, liên quang lấp lánh, bao trùm hắn và lão già râu chữ bát, ấy thế mà có thể ngăn cản được huyết khí, đến cả oán linh đang nhào tới cũng lộ vẻ khiếp sợ, chỉ dám lượn lờ xung quanh chứ không dám xông tới.
“Thứ này hay ghê!”
Lão già râu chữ bát nhích tới gần Triệu Bân, chỉ thiếu nước ôm chân hắn. Ánh mắt lão ta ngước nhìn bảo liên đăng cứ sáng ngời ngời, tất nhiên là bởi đã nhìn ra đây cũng là di vật của tiên gia, thậm chí còn có sức mạnh kỳ dị này.
“Tốt lắm!”
Tiếng cười của Huyết Ma không biết phát ra từ nơi đâu, nhìn tốc độ nhu động của vách thịt là biết hắn ta đang phấn khích lắm. Hắn ta rất thích bảo liên đăng này, sau khi phá phong ấn lại gặp ngay một bảo bối. Đợi khi nuốt xong Triệu Bân, bao nhiêu báu vật của tên tiểu tử này đều thuộc về hắn ta hết.