Đây là đòn tấn công cuối cùng của họ khi còn tỉnh táo.
Nói thẳng ra, đó là đòn tấn công “tự sát”, chết là sự giải thoát cho họ. Không còn phải giày vò như trước nữa, dù biến thành quỷ cô hồn, dù thịt nát xương tan cũng tốt hơn mãi mãi không thể siêu sinh.
Phụt! Phụt!
Đối với Huyết Ma, đòn phản công trước khi chết của oán linh là đả kích hủy diệt. Từng búng máu mà hắn phun ra không thể nào nhiều hơn được nữa, bị chính oán linh mà mình nuôi dưỡng phản phệ thì không chỉ đơn giản là khó chịu nữa. Vết thương này không thể nào hồi phục được, cho dù hồi phục cũng không thể nào tiến vào cảnh giới Thiên Võ được nữa.
Đối với Triệu Bân mà nói, trận chiến này, hắn đã thắng tới chín phần.
Oán linh chết hết, Huyết Ma chỉ còn một cái mạng, giết hắn ta là tiêu diệt triệt để.
“Tiểu Kỳ Lân?”, Triệu Bân hô lên.
Grào!
Kỳ Lân hiểu ý, nhanh chóng cống hiến sức lực, giúp Triệu Bân mở Kỳ Lân hóa.
Một anh bạn to lớn ầm ầm xuất hiện, Kỳ Lân hóa hình người sừng sững giữa đất trời, khí huyết cuồn cuộn, uy thế lẫm liệt.
“Đệt…”
Lão già râu chữ bát trông thấy mà không khỏi chửi thề, mẹ kiếp… đây là thánh thú Kỳ Lân trong truyền thuyết à? Hóa ra Triệu Bân có Kỳ Lân, nếu không tận mắt nhìn thấy thì lão ta đâu dám tin? Chỉ trong thời gian nửa năm ngắn ngủi, tên tiểu tử này rốt cuộc đã gặp bao nhiêu may mắn?
Không chỉ lão ta mà Huyết Ma cũng rất chấn động. Lão già râu chữ bát mới gặp Kỳ Lân lần đầu, hắn ta cũng vậy. Trước đó hắn ta không hề phát hiện ra tên võ tu yếu nhách này đã kết thành khế ước cùng thánh thú, hình dạng này còn bá đạo hơn Hung Hổ nữa đấy! Hắn ta nuốt phải một tên yêu nghiệt à?
Mở!
Triệu Bân xách kiếm Long Uyên trăm trượng, chém rách thế giới màu đỏ.
Phụt!
Huyết Ma quay về với bản thể, hóa thành hình người, văng ngược ra ngoài, thể phách đầm đìa máu me liên tục nứt vỡ, từng miếng vảy bắn ra xa, tan thành khói sương đỏ lòm trong quá trình rơi xuống.
Đợi khi tiếp đất, hắn ta đã biến thành một vũng máu. Có lẽ vì bị thương quá nặng, có thể có thể vì oán linh đã bị tiêu diệt hết, không còn ai gán mạng, thể phách tàn phế không thể nào khôi phục. Vũng máu chảy ra nhuộm đỏ mặt đất, khí thế cũng giảm mạnh, không còn lúc Chuẩn Thiên lúc Thiên Võ nữa, bây giờ chỉ là một cao thủ Chuẩn Thiên, chẳng qua hắn ta vẫn sở hữu khí vận Thiên Võ thôi.
“Tiền bối, kết thúc rồi”.
Triệu Bân điềm tĩnh nói, giơ kiếm từ trên trời chém xuống.