“Đúng là có duyên nha!”
Triệu Bân thấy thế thì nói một câu sâu xa.
Không sai, hắn quen người đó, chẳng phải là lão đạo áo niệm sao?
Lão ta là người dắt hắn xuống cổ mộ vua Man trước đây, còn suýt bỏ mạng trong đó.
Nhưng, nói đi cũng phải nói lại, hắn vẫn phải cảm ơn lão đạo áo niệm.
Ngày xưa, nếu không nhờ lão ta dắt hắn xuống mộ thì hắn cũng không thể khơi thông được đan hải.
Chẳng ngờ sau nửa năm, cả hai lại gặp nhau ở đây, cũng không hổ là dân đào mồ, nửa đêm lại chạy đến đây đào mộ tổ nhà người ta, trông dáng vẻ rũ rượi đó thì biết chắc không tìm được bảo bối gì.
Nhưng điều mà hắn tò mò là tại sao Diệu Ngữ lại chạy đến đây.
Lẽ nào trong ngôi mộ này có bảo bối sao?
Hoặc là, trên người lão đạo áo niệm có bảo bối.
“Cuối cùng cũng ra ngoài được!”
Lão đạo áo niệm lầm bầm. Chắc vì đầu óc đang choáng váng nên lão ta không phát hiện ra vẫn còn ba người ở đó, một trong số đó đang đi lòng vòng, hai người còn lại khoanh tay đứng nghiêm nghị, nhìn lão ta chằm chằm.
“Có ma!”
Lão đạo áo niệm hét lên rồi quay đầu bỏ chạy.
Triệu Bân tự giác nhất, giữ lão ta lại ngay.
Hả?
Đến khi hai mắt nhìn rõ, lão đạo áo niệm mới khẽ ú ớ một tiếng. Lão ta không biết Diệu Ngữ, cũng không nhận ra lão già râu chữ bát nhưng lại biết gương mặt phổ thông này của Triệu Bân, dường như lão ta đã từng dắt cái tên có khuôn mặt bình phàm đó xuống cổ mộ của vua Man.
Nhưng trong ký ức của lão ta, chẳng phải tên này đã tèo trong cổ mộ rồi sao, giờ chẳng những còn sống mà còn có tu vi cỡ này, chẳng lẽ mở buff á… Từ cảnh giới Chân Linh nhảy vọt lên cảnh giới Địa Tạng đỉnh cao luôn sao?
Vì quá nhiều vấn đề khó hiểu nên đầu óc lão ta lại hơi choáng váng.
“Tiền bối, lâu quá không gặp!”, Triệu Bân mỉm cười và nói.
“Ừ… Lâu quá không gặp!”
Lão đạo áo niệm khoanh tay, đi một vòng quanh Triệu Bân, thỉnh thoảng còn thò tay ra bóp nhẹ lên cánh tay và bắp chân đối phương. Chắc có lẽ vì lão già này ở trong mộ quá lâu nên chỉ biết Triệu Bân - người mình quen mà không hề biết Cơ Ngân -Thánh Tử của Thiên Tông, người đã nổi danh khắp bát hoang từ lâu.
Nếu lão ta mà biết thì sẽ giật mình đến rớt cằm.
Triệu Bân không quan tâm đến lão ta mà chỉ nhìn Diệu Ngữ.