Lão già râu chữ bát càng thắc mắc hơn.
“Con nhóc này từ đâu đến thế?”, lão đạo áo niệm nhìn sang lão già râu chữ bát.
“Vợ của tên nhóc này, là minh hôn!”, lão già râu chữ bát khẽ nói.
Minh hôn?
Đến cả người từng trải như lão đạo áo niệm mà cũng cảm thấy thắc mắc.
“Ta còn nữa đây này, cần không?”. Lão già râu chữ bát chọt nhẹ lão đạo áo niệm, trong ống tay áo nhét đầy tranh, chẳng phải một hai bộ mà là cả lốc, mà đó chỉ là một phần nhỏ trong số đó.
“Vậy thì ngại lắm!”, lão đạo áo niệm cười khì khì rồi đưa tay ra định lấy.
“Ta đâu nói cho không, phải mua bằng tiền”.
“Xem tiểu bối nhà ngươi kìa, nhắc tiền bạc làm gì cho mích lòng nhau”.
“Không cần thì thôi”.
“Cần, cần, cần chứ!”
Hai lão già kéo nhau ra chỗ riêng rồi tụm đầu lại xì xầm.
Trả giá, chủ yếu là để trả giá mặc cả thôi!
Một tay giao tiền một tay giao hàng, thế là một cuộc làm ăn đã được hoàn thành trong vui vẻ.
So với hai người họ, Triệu công tử nghiêm túc hơn một chút. Hắn trông chừng Diệu Ngữ, lấy ra một mảnh vỡ thanh giác, dung hợp với cơ thể cô ta. Diệu Ngữ đang lột xác, sức mạnh minh hôn đang trở nên tinh túy hơn, sương mờ quanh thân cũng càng tươi đẹp.
“Thú vị”.
Lão đạo áo niệm đã quay lại, không ngừng xuýt xoa.
Thế giới rộng lớn nên chuyện kỳ lạ gì cũng có thể xảy ra, cô nhóc xác sống này cũng là một trong số đó.
Kết minh hôn thôi mà thần kì đến vậy sao?
“Lão đạo, bên dưới là mộ của ai?”, lão già râu chữ bát kéo nhẹ lão đạo áo niệm.
“Đấy… Là một ngôi mộ giả!”. Lão đạo áo niệm hít một hơi thật sâu.
“Mộ giả là gì?”
“Mộ giả tức là một cạm bẫy”.