“Ta chỉ lấy bảo bối, không làm phiền đến vong linh ai mà!”, lão đạo áo niệm nghiêm túc nói. Theo lão già râu chữ bát thấy, đấy là lời nói thừa, lấy hết đồ bồi táng mà còn nói là không phiền đến vong linh sao? Chắc chỉ còn thiếu việc dở quan tài của người ta ra nhỉ?
“Có phải Nhược Thủy đã bị ông bắt đi không?” Triệu Bân liếc mắt hỏi.
“Con nhóc đó là một kỳ tài tu luyện, ta đã tìm cho cô bé một sư phụ giỏi rồi”, lão đạo áo niệm vuốt râu.
“May mà ông đã đưa cô nhóc đi!”, Triệu Bân hít một hơi thật sâu.
“Ý gì?”
“Thôn nhỏ đó đã bị bọn cướp tấn công, không một ai sống sót”.
“Còn có chuyện đó nữa sao?”. Lão đạo áo niệm chau mày, trong lòng thấy may mắn vì nếu chưa kịp đưa Nhược Thủy đi thì cô bé cũng đã gặp nạn, vậy thì thế giới sẽ mất đi một kỳ tài hiếm có.
Lão già râu chữ bát chỉ đứng nghe, vài việc tự tưởng tượng ra là được. Tối đó, Cơ Ngân giết hết bọn cướp, chắc là để báo thù cho người của ngôi làng đó, nếu không có chuyện kia thì hai người họ cũng không quen biết nhau.
“Cô nhóc ở Thiên Âm Các, rảnh thì có thể đến thăm”. Lão đạo áo niệm vừa nói vừa quay đi: “Ta vẫn còn có việc, đi trước đây”.
“Lại đi đào mồ à?”, lão già râu chữ bát liếc một cái.
“Đào mồ muội ngươi, đi tìm máu Kỳ Lân, Nhược Thủy đang chờ cứu mạng”.
“Đừng tìm nữa, vị này có!”, lão già râu chữ bát đưa tay ra kéo lão ta trở lại.
Đọc tiếp tại metruyenhot nhé! - Đừng đọc ở website ăn cắp truyện.
Lão đạo áo niệm chau mày, quan sát Triệu Bân một lượt: “Ngươi có máu Kỳ Lân sao?”
“Có!”, Triệu Bân mỉm cười.
“Đi mòn gót giày tìm chẳng ra, giờ chẳng tốn chút công sức nào mà lại có được”. Lão đạo áo niệm liền thấy phấn khởi, hai mắt sáng rỡ: “Mau, cho ta xem thử đi”.
Lão ta vừa dứt lời thì Tiểu Kỳ Lân liền chui ra.
Mẹ kiếp…
Lão đạo áo niệm lớn tiếng chửi thề, đấy nào phải là máu Kỳ Lân, má ơi, là một con Kỳ Lân sống! Ở trên đời này năm mươi năm rồi, đây là lần đầu tiên lão ta thấy thánh thú Kỳ Lân.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!