Vài bóng người từ trong núi lướt ra, tất cả đều là trưởng lão của Thiên Âm Các, có đến mấy chục người, tu vi thấp nhất cũng là cảnh giới Địa Tạng đỉnh cao. Họ xuất hiện không phải vì Thiên Tông mà là vì Cơ Ngân, tên nhóc đó cực kỳ tài giỏi, không biết đã tạo nên bao nhiêu thần thoại, uy danh của hắn đã sớm truyền khắp Đại Hạ.
“Chuyện này…”
Lão đạo áo niệm thấy thế thì ngây mặt ra, là do lão ta bị nhốt trong mộ quá lâu nên đã bỏ lỡ nhiều chuyện lớn sao? Lão ta hét cả buổi trời mà cũng không ai quan tâm, tên nhóc này mới nói một câu thì đã có nhiều trưởng lão như thế xuất hiện.
Tên tuổi của Cơ Ngân Thiên Tông dùng tốt đến vậy sao?
Tóm lại, không so sánh thì không có đau thương mà!
Không chỉ có lão ta, đến lão già râu chữ bát cũng bất ngờ.
Lão đạo áo niệm bị nhốt nửa năm trong mộ thì lão ta cũng vậy, lão ta cũng không ra khỏi đạo quan nửa năm rồi nên chẳng hay biết gì về thế giới.
Giờ xem ra tên nhóc Cơ Ngân này cũng khá lắm, chỉ mới tự xưng tên tuổi là đã được Thiên Âm Các nể mặt rồi!
Các trưởng lão của Thiên Âm Các đã dừng bước, một nửa trong số đó đều cầm một bức họa trong tay, tranh vẽ ai? Là tranh vẽ Cơ Ngân của Thiên Tông. Họ đối chiếu với tranh để chắc chắn đối phương đúng là Cơ Ngân của Thiên Tông.
Trông khí chất thì không phải giả mạo.
Tìm khắp thế hệ trẻ trong thiên hạ cũng không ra người thứ hai sở hữu được khí uẩn và phong thái ngời ngời như thế.
“Thánh tử Thiên Tông đến thăm, thứ lỗi đã không nghênh đón từ xa”.
Lại có người xuất hiện, đó là một cô gái áo trắng, là cao thủ cảnh giới Chuẩn Thiên đỉnh cao chính hiệu trạc tuổi Linh Lung. Xét về ngoại hình thì người này cũng không thua kém gì nữ soái Xích Diễm. Dưới ánh trăng, khí chất cô gái này rất ma mị, cô ta là Bích Tiêu - các chủ của Thiên Âm Các.
“Vô tình đã làm phiền”, Triệu Bân lại chắp tay.
“Thánh tử nói gì thế, mời!”, Bích Tiêu khẽ cười.
Đương nhiên Triệu Bân không khách sáo mà sải bước tiến vào.
Lão già râu chữ bát cũng nhanh chân theo sau, nhưng lão đạo áo niệm thì tối sầm mặt: “Bích Tiêu, trông cô kìa, uổng công lão đây tìm cho cô một đồ đệ giỏi, thế mà gọi cả nửa ngày cũng không thấy ra mở cửa”.
“Ngươi là ai?”
“Ta…”
“Đấy là Cơ Ngân”.
“Không nhầm đâu, hắn là thánh tử của Thiên Tông”.
“Đúng thật là phi phàm”.
Tối nay, Thiên Âm Các vô cùng náo nhiệt.
Vì Triệu công tử đến nên các đệ tử đều kinh ngạc, họ như những đóa hoa rực rỡ, vô cùng xinh đẹp, tất cả đang tụm năm tụm bảy với nhau, bàn tán xôn xao.
Lão già râu chữ bát và lão đạo áo niệm đều bị phớt lờ.