“Ta bị nhốt trong mộ gần nửa năm, vừa mới thoát ra được thôi”. Lão đạo áo niệm tằng hắng: “Ta biết được sức mạnh thần kỳ của máu Kỳ Lân cũng từ ngôi mộ cổ đó, khi ra ngoài ta đã hỏa tốc chạy về đây cho kịp”.
“Vậy thì ghi cho ngươi một công!”
“Không cần ghi công đâu, hay là chúng ta tìm chỗ nào đó ngồi lại nói chuyện lý tưởng đi”.
“Được”.
Bích Tiêu vừa nói vừa không quên nhìn các trưởng lão.
Các trưởng lão hiểu ý, lập tức mời lão đạo áo niệm đi nói chuyện, được thôi, bọn này nói chuyện với ngươi!
A…
Tiếng hét thảm như lợn bị thọc tiết vang lên ngay sau đó.
Triệu Bân thì chẳng có gì nhưng râu chữ bát thì sợ thốn luôn.
Nghe đồn mấy cô trong Thiên Âm Các ai cũng như hổ cái, giờ gặp mới thấy đúng thật.
Cũng phải trách lão đạo áo niệm, không biết giữ mồm giữ miệng, dám trêu ghẹo các chủ Thiên Âm Các trước mặt mọi người, ngươi không ăn đòn thì còn ai nữa.
Vẫn là lão ta thông minh nên chỉ lén lút nhìn.
Phải thừa nhận rằng mấy cô gái này rất xinh đẹp.
Một lúc sau, Bích Tiêu dắt Triệu Bân vào một địa cung.
Nhược Thủy đang ở đó, lặng lẽ nằm trên một chiếc giường băng ngọc ngủ ngon lành.
Kể từ tối hôm đó, đây là lần đầu tiên Triệu Bân gặp lại Nhược Thủy, không ngờ lại là trong tình huống này.
Hắn lấy ra chút căn nguyên, truyền vào cơ thể Nhược Thủy, dùng căn nguyên để cảm nhận.
Lão đạo áo niệm không lừa hắn, huyết mạch của Nhược Thủy thật sự có vấn đề.
Đều ngủ say như nhau nhưng Nhược Thủy có phần khác với Liễu Tâm Như, Liễu Tâm Như là đang thay đổi huyết mạch, cộng thêm việc thức tỉnh xảy ra sự cố, còn Nhược Thủy thì là do thức tỉnh gặp sự cố nên căn nguyên mới phản phệ lên cơ thể.
Nếu như vậy thì việc dùng máu Kỳ Lân để trung hòa và khống chế sẽ là một phương pháp hay.
Nhưng cũng chưa chắc có tác dụng.
Huyết mạch là thứ rất kỳ bí, dù cho máu Kỳ Lân có công dụng thần kỳ nhưng dù sao thì nó cũng là ngoại lực.
Tất cả đều phải dựa vào chính bản thân Nhược Thủy.