Răng rắc!
Đại trưởng lão dùng sức bóp nát thủy tinh ký ức.
Sau đó, một hình ảnh xuất hiện: Một nhóc con đang nhảy nhót qua lại.
Ừm… Là thánh thú Kỳ Lân.
Và cũng chính là thánh thú Kỳ Lân của Triệu Bân.
Lại một lần nữa, ánh mắt của mọi người lại tập trung hết lên người Triệu công tử.
Bao gồm cả Bích Tiêu, mặt cô ta cũng tối sầm.
Ngụy biện, biện hộ tiếp đi!
Da mặt Triệu công tử dày, xem như không nhìn thấy, chỉ lo ôm kiếm Long Uyên, cúi đầu lau chùi, tất cả những hành động đó đều muốn ám chỉ: “Dù sao thì cũng không phải do ta lấy!”
Nói vậy cũng không sai.
Cảnh tượng được thủy tinh ký ức ghi lại chỉ có một mình Tiểu Kỳ Lân, không hề có bóng dáng của Cơ Ngân.
Không có bằng chứng thì không thể vu oan cho người tốt được.
Mặt của mọi người lại tối sầm thêm.
Dù không thể bắt quả tang tận tay Cơ Ngân nhưng có vài chuyện chỉ cần nghĩ thôi là biết. Tiểu Kỳ Lân ăn cắp nhiều tiên tinh băng ngọc như thế là để dùng một mình sao? Hay là nó đã vào túi của ai kia rồi? Thậm chí bọn họ còn nghi ngờ là Cơ Ngân đã xúi giục Tiểu Kỳ Lân đến ăn cắp đồ nữa.
“Ngươi ra đây cho ta!”
Đại trưởng lão nhìn chằm chằm đan hải của Triệu Bân, cô ta biết Tiểu Kỳ Lân đang ở bên trong.
Tiểu Kỳ Lân rất thông minh, gọi thế nào cũng không chịu ra, ta đáng yêu thế này, để xem ai nỡ mắng ta?
“Đừng dọa nó, tính tình nó không tốt đâu!”
Triệu Bân hít một hơi thật sâu, vẻ mặt rất chân thành.
Mọi người nghe xong thì đều muốn bật cười, ý gì đây? Tính tình bọn ta tốt lắm chắc!
“Hôm nay thời tiết không tồi!”
Triệu Bân vừa nói vừa quay đầu đi ra khỏi địa cung.
Sau lưng, tất cả mọi người - bao gồm cả Bích Tiêu - đều phải ôm ngực. Nhất là Bích Tiêu, dự cảm đêm qua của cô ta đã linh nghiệm, dù sơn môn không bị công phá, nhưng báu vật đã bị khoắng đi gần hết.
“Hay lắm Cơ Ngân!”