“Đừng có quấy rầy hắn!”
Lời dặn của Bích Tiêu truyền đi khắp Thiên Âm Các.
Khỏi cần cô ta dặn dò, chẳng ai dám đi quấy rầy hắn. Mới tấn cấp lên Chuẩn Thiên, cần một khoảng thời gian để ổn định tâm trí và củng cố tu vi, kiêng kỵ nhất là bị quấy rầy. Đến cả lão già râu chữ bát và lão đạo áo niệm cũng an phận hẳn.
Đêm nay hai kẻ này còn việc khác để làm.
Trước đó, một người bị nhốt trong mộ, một người bế quan, thế sự nửa năm nay, nhất là những điều liên quan tới Cơ Ngân, họ chỉ biết rất ít, vì muốn tìm hiểu nên phải tìm người hỏi han cặn kẽ.
Tìm ai để hỏi nhỉ? Tìm người của Thiên Âm Các mà hỏi.
Trưởng lão Thiên Âm Các cũng không hề keo kiệt, lôi một đống bí quyển từ dưới khố phòng cho hai người xem, toàn là liên quan tới Cơ Ngân. Nào là tỉ thí Tân Tông, tiêu diệt nhân tài các nước ở Ma Vực, huyết chiến Cửu Vĩ Ân Minh, bẫy giết hàng triệu quân, đại náo Nam Vực, hỗn loạn Đông Hải… bên trong đều ghi rõ rành rành.
Đây không phải bí mật gì, ai mà chẳng biết.
Xem xong, hai người kinh ngạc tới mức mắt mũi trợn trừng.
Tới bây giờ họ mới thực sự biết được lịch sử huy hoàng của Cơ Ngân, chẳng trách hắn trở thành Thánh Tử của Thiên Tông, chẳng trách tên tuổi của hắn “hữu dụng” đến thế. Có được uy danh này, các thế lực lớn dù chỉ có chút kiến thức thôi cũng sẽ nể mặt, cũng như Thiên Âm Các vậy, đích thân các chủ nghênh đón, rất là nể mặt.
“Người so sánh với người, chỉ làm người ta tức chết!”
Lão đạo áo niệm xem xong mà không ngừng cảm thán.
Nghĩ tới khi xưa, lão ta đạt đỉnh cao Địa Tạng, Cơ Ngân mới là võ tu Chân Linh.
Bây giờ, lão ta vẫn ở đỉnh cao Địa Tạng, mà võ tu hèn kém kia đã là cao thủ Chuẩn Thiên, đã là cường giả nổi danh tứ hải bát hoang rồi. Sự chênh lệch trước sau này, chỉ e khiến người ta không chịu nổi.
“Tình cảnh này, phải làm gì đó cho đỡ sợ!”
Lão già râu chữ bát hít một hơi thật sâu, tiện tay lấy ra một bộ “hàng nóng”.
Sau đó còn nhét cho lão đạo áo niệm một bộ.
“Ở Thiên Âm Các mà còn phải dùng thứ này?”, lão đạo áo niệm liếc xéo.
“Thế thì… không tốt lắm đâu!”, lão già râu chữ bát tự giác nhét luôn “hàng nóng” vừa mới rút ra vào trong lòng.
Hai người này quàng vai bá cổ bỏ đi.
Dưới ánh trăng, bóng dáng của hai lão già này trông rất gian xảo, như hai tên trộm vặt, lén la lén lút, mà việc họ đang làm cũng rất “xứng” với tư thế gian xảo của họ. Nửa đêm nửa hôm không ngủ mà lượn lờ khắp Thiên Âm Các, không phải trộm đồ, mà là ngắm mỹ nữ tắm.