Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Vô Thượng Luân Hồi Chi Môn - Triệu Bân (FULL)

 Cũng không sai, Liễu Tâm Như ra khỏi thành Thiên Thu.  

 

Nói cho chính xác hơn, có người âm thầm triệu hồi nàng, hai người đuổi theo rất nhiều ngày mà không đuổi kịp.  

 

Khi đuổi tới khu vực này thì không thấy tung tích của Liễu Tâm Như nữa.  

 

“Người đâu rồi?”, Ma Tử cầm kính viễn vọng, dồn hết thị lực để nhìn ra xung quanh.  

 

Tử Linh cũng đang nhìn, lông mày thoáng nhíu lại.  

 

So với Ma Tử thì trạng thái của cô ta rất không ổn, mặt mũi trắng bệch, khóe miệng còn rỉ ra máu tươi, là do huyết mạch và công pháp có vấn đề. Nếu không phải vì Liễu Tâm Như ra khỏi thành Thiên Thu, lúc này cô ta vẫn đang bế quan.  

 

Ai đang triệu hồi Liễu Tâm Như.  

 

Đây là điều mà cô ta nóng lòng muốn biết.  

 

Không ai đưa ra đáp án, Ma Tử không biết, cô ta cũng không biết, chỉ biết rằng Liễu Tâm Như bị triệu hồi chẳng những không tỉnh táo về mặt ý thức, mà còn trở nên rất quỷ dị. Quỷ dị tới mức nào? Tốc độ nhanh đến sững sờ, nếu không phải vì vậy, cô ta và Ma Tử cũng không đến mức không đuổi kịp.  

 

“Chạy đâu mất rồi!”  

 

Ma Tử thầm mắng, vừa mắng Triệu Bân mà cũng vừa mắng đám người Thương Khung.  

 

Đã nhiều ngày nay không có tin tức của họ, khiến người ta bất giác tưởng rằng họ lạc mất rồi.  

 

“Ngươi nói xem, liệu có phải là kẻ hạ chú không?”, Ma Tử nói.  

 

“Liễu Tâm Như không trúng ma chú, chắc không liên quan tới ngụy bí giả”, Tử Linh khẽ “hừ”.  

 

“Thế thì lạ đấy, đang yên đang lành tại sao lại bị triệu hồi đi chứ”, Ma Tử gãi đầu.  

 

“Chia nhau ra tìm!”  

 

Tử Linh để lại lời nhắn rồi bước lên tọa kỵ, bay thẳng sang hướng khác.  

 

Ma Tử không dám chần chừ, triệu hồi Liệt Diễm Kim Ưng, vừa đi vừa tìm, cũng vừa đi vừa gọi.  

Phù!  

 

Lại là đêm, Triệu Bân từ từ mở mắt ra.  

 

Khi hắn mở mắt, hai mắt bắn ra ánh sáng vàng như vật thể vật, mang theo sức mạnh xuyên thủng vạn vật.  

 

Phụt! Phụt!  

 

Máu me tóe ra, tiếng kêu la thảm thiết vang lên.  

 

Đó là lão già râu chữ bát và lão đạo áo niệm, họ vừa đặt chân đến đây đã hứng chịu hai luồng sáng màu vàng, bị chọc ra hai lỗ máu trên người, nhìn thôi cũng đủ khiến Bích Tiêu giật mình.  

Nhấn Mở Bình Luận