Râu chữ bát mắng ầm lên, chống tay vào gốc cây mà hộc máu.
Lão đạo áo niệm thì bị đả kích ghê gớm lắm, trước đó vừa tiến vào cảnh giới Chuẩn Thiên, còn chưa kịp khoe mẽ thì phong thái đã bị đánh nát rồi. Một ánh mắt mà sở hữu uy lực như vậy, Cơ Ngân muốn thăng thiên à!
Triệu Bân đứng dậy, thả lỏng thể phách, xương cốt kêu lên răng rắc.
Không ít người có mặt ở đây, không thiếu cao thủ Chuẩn Thiên, nhìn thấy Triệu công tử mà cực kỳ đè nén.
Đó là sự chèn ép đến từ huyết mạch và khí vận, rõ ràng tên đó mới chỉ đạt tới Chuẩn Thiên, nhưng trong vài thời khắc, trên người hắn lại tràn trề ý vận của Thiên Võ. Dù họ hiểu nhiều biết rộng nhưng lần đầu mới thấy trường hợp như Cơ Ngân.
“Đại ca ca!”
Nhược Thủy là người đầu tiên bước tới, nhào vào lòng Triệu Bân khóc nức nở.
“Nợ máu trả bằng máu, ta đã báo thù cho họ rồi”, Triệu Bân xoa đầu Nhược Thủy, biết cô nhóc này vì sao mà khóc. Ngôi nhà mà mình từng sống mười mấy năm lại bị đám trộm cướp sát hại, đâu thể không đau lòng.
Ôi!
Lão đạo áo niệm thở dài.
Nếu trước kia lão ta đi muộn hơn vài ngày, cũng không có chuyện thảm khốc ấy.
Qua hồi lâu, cô nhóc mới bình ổn được cảm xúc, nhưng nước mắt ở khóe mắt không thể nào khô được.
“Có tin tức gì của Vương Dương không?”, Triệu Bân nhìn về phía Bích Tiêu.
“Bặt vô âm tín”, Bích Tiêu lắc đầu.
“Thiên Âm Các thương lượng đến đâu rồi?”, Triệu Bân cười hỏi.
“Chuyển tới núi Bất Tử!”
“Thế thì phải mau chóng chuẩn bị tay nải, đợi ta về sẽ hành động ngay”.
Triệu Bân nói rồi một mình ra khỏi Thiên Âm Các. Trước hết, hắn phải tới hang ổ của Ma quật một chuyến, tìm Vương Dương, tìm Tần gia ở Đông Hải, tìm cả Thương Khung và mấy người khác. Tới Tây Nhạc lâu như vậy rồi, không thấy bóng người thì chớ, đến cả chút tin tức cũng không có.
“Mau lên!”
Triệu Bân đi rồi, Thiên Âm Các cũng bận rộn.
Mấy ngày trước họ đã tiến hành thu dọn hành lý rồi, chỉ đợi Cơ Ngân tỉnh dậy. Bây giờ Cơ Ngân có việc phải ra ngoài, họ có thể thu dọn chi tiết hơn, ví dụ như hoa văn trận pháp không mang đi được có thể vẽ thêm chút nữa. Thứ gì mang đi được thì không thể chừa lại.
Triệu Bân đi rồi, chừa lại một phân thân ở Thiên Âm Các.
Hang ổ của Ma quật cách nơi này không gần.