Thành cổ Ma quật lớn như vậy đã bị Triệu Bân sang bằng, biến thành một mồ chôn tập thể, nhưng việc còn chưa hoàn mỹ chính là đây chỉ là một căn cứ chứ không phải hang ổ. Tới bây giờ hắn vẫn chưa có tin tức chính xác về hang ổ của Ma quật, ngoài ra còn có Huyết Ma và Vương Dương vẫn chưa giết được, hắn còn phải tiếp tục tìm.
Hửm?
Mới ra khỏi rừng thì Triệu Bân đã gặp một người.
Đó là một lão già áo đen có khuôn mặt khá xấu xí trông lấm la lấm lét đang cầm kính viễn vọng quan sát xung quanh.
"Thánh tử?"
Vừa nhìn thấy Triệu Bân đi ra thì lão già áo đen đã vội vàng đi tới.
Triệu Bân liếc nhìn lão ta từ trên xuống dưới, nhìn thoáng qua đã biết đó là do thám của Ma gia.
"Tìm được ngươi rồi", lão già áo đen cười nói.
"Còn mấy người Thương Khung và đại trưởng lão đâu?", Triệu Bân hỏi: "Còn người của Tần gia thì sao?"
“Ta không tìm thấy mấy người đại trưởng lão”, lão già áo đen vội vàng nói: “Người của Tần gia đã tìm được rồi, hiện tại đang ở thành cổ Ngọc Thiên”.
"Có biết mấy người đại trưởng lão đã đi đâu không?"
"Ta không biết".
“Thật kỳ quái”, Triệu Bân lẩm bẩm, chẳng lẽ bọn họ thật sự đã bị giết rồi sao?
"Ma Tử truyền tin đến", lão già lấy ra một phù chú, hai tay dâng lên.
Triệu Bân nhận lấy, dùng một ngón tay mở cấm chế trên phù chú, một đoạn văn tự liền được chiếu ra.
Vừa nhìn thấy thì Triệu Bân đột nhiên biến sắc.
Rõ ràng đó chẳng phải là một tin gì tốt: thê tử của hắn đã biến mất.
Đúng vậy, Liễu Tâm Như đã biến mất, theo thông tin nhận được thì nàng đã bị triệu hồi đi, Ma Tử cùng Tử Linh còn đang tìm kiếm.
"Ma Tử đi đâu?", Triệu Bân hỏi.
"Đến Thiên Hà".
"Nhanh chóng trở về thành cổ Ngọc Thiên dẫn người của tần gia đến Thiên Âm Các".
Triệu Bân để lại một câu rồi đi thẳng về phía tây, phía sau còn để lại một phân thân.
Phân thân không dám chậm trễ.
Lão già áo đen không dám sơ suất.
Cả hai cùng nhau biến mất vào màn đêm.