Không cần Vương Dương nói thì lão ta cũng đã nhận ra, không cần Vương Dương nhắc nhở thì hôm nay lão ta cũng sẽ không buông tha cho Hồng Uyên cùng Cơ Ngân, lão ta còn đang rất hứng thú với Tiên lực cùng huyết mạch của Cơ Ngân.
Hồng Uyên lại càng cau mày chặt hơn.
Nói thật ra, bị Huyết Tôn chú ý thật sự rất áp lực.
Tuy rằng Huyết Tôn chỉ có nội tình cấp bậc Thiên Võ nhưng tu vi Chuẩn Tiên vẫn là tu vi hàng thật giá thật.
Cường giả Chuẩn Tiên mạnh bao nhiêu ông ta là người hiểu rõ hơn ai hết.
Bởi vì ông ta cũng đã từng đạt tới trình độ này.
Nếu không thì ông ta cũng sẽ không được thế nhân tôn xưng là đệ nhất thiên hạ.
Nhưng giữa đường thì trong công pháp cùng huyết mạch của ông ta xuất hiện sự cố khiến cho ông ta từ cảnh giới Chuẩn Tiên hạ xuống cảnh giới Thiên Võ.
Khí lực của ông ta dính phải ám thương cũng chính là vào lúc ông ta bị hạ cấp cảnh giới đó.
"Đi".
Hồng Uyên nhanh chóng nói với Triệu Bân.
Huyết Tôn quá mạnh, ông ta tự biết mình khó đánh thắng.
Cơ Ngân chạy được rồi thì ông ta mới có thể yên tâm ở lại chiến đấu.
Triệu công tử nghe vậy liền thành thật quay đầu bỏ chạy, không phải vì hắn nhát gan cũng không phải vì hắn không có nghĩa khí, mà là hiện giờ hắn có ở lại cũng chỉ có thể trở thành gánh nặng của Đại Hạ Hồng Uyên.
Hắn chạy thoát sớm được chừng nào thì tốt chừng đó.
Nhưng hắn sẽ không đi xa.
Đợi Hồng Uyên cùng Huyết Tôn đánh nhau đến mức lưỡng bại câu thương thì hắn cũng không ngại quay lại khai triển thiên kiếp, không ngại mang thiên lôi đến đánh chết Huyết Tôn, cho dù không thể đánh chết thì cũng phải khiến cho lão ta trọng thương.
Đến lúc đó hắn và Hồng Uyên hợp lực, không tin không thể tiêu diệt được Huyết Tôn.
Về phần Vương Dương, hắn ta đã trọng thương, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không thi triển ra được bao nhiêu chiến lực.
"Ngươi nghĩ mình có thể chạy được sao?"
Huyết Tôn từng bước bước qua hư không, đánh tới một chưởng quỷ dị, chưởng ấn như bao trùm thiên địa.
Hồng Uyên cũng không chậm, ông ta lướt đến trước mặt Triệu Bân với tốc độ nhanh như chớp, lấy căn nguyên huyết mạch ngưng tụ thành một luồng kiếm khí mạnh mẽ bổ đôi chưởng ấn. Huyết Tôn thấy vậy thì nhướng mày, đệ nhất thiên hạ của thời đại này đúng là cũng có chút đạo hạnh.
Như vậy thì lão ta cũng không cần phải che giấu thực lực nữa.