Triệu Bân cười lạnh, cầm kiếm xông qua. Hắn nhất định phải giết chết Vương Dương. Hôm nay là cơ hội tốt, Hồng Uyên đang giữ chân Huyết Tôn, không cần quá lâu, chỉ cần cho chút thời gian là hắn có thể tiễn Vương Dương về với ông bà.
Nơi hắn ẩn nấp quá kín đáo nên Vương Dương không hề phát hiện.
Nhưng hắn ta không phát hiện thì đâu có nghĩa là Hắc Châu Ma Long không cảm ứng được.
“Hắn đuổi đến rồi!”
Hắc Châu Ma Long quát lạnh nhắc nhở Vương Dương.
Vương Dương nghe xong, mặt mày biến sắc.
Hắn ta đã quá ngây thơ, cho rằng Cơ Ngân đã bỏ chạy mất dạng nhưng không ngờ tên đó còn dám vòng về.
Hắn ta nghĩ đến đây thì gấp gáp rẽ hướng, định quay về tìm Huyết Tôn cầu cứu.
Đáng tiếc, muốn quay đầu thì khó lắm!
Cuộc chiến của Huyết Tôn và Hồng Uyên gây ra động tĩnh quá lớn, sóng dư âm cũng quá đáng sợ, nếu tùy tiện vào khu vực đó thì nhất định sẽ bị trúng uy lực của của tàn dư, cưỡng ép vào đó thì cũng được nhưng phải chuẩn bị sẵn tâm lý là có thể mất mạng bất cứ khi nào.
“Đáng chết!”
Vương Dương nổi điên, huyết tế thọ mệnh để gia tăng tốc độ.
Hắn ta nhanh như một tia sáng, Triệu công tử cũng không chậm. Triệu Bân cũng dùng bí thuật để nâng cao thân pháp, hắn phải giết chết Vương Dương trong thời gian ngắn nhất, sau đó quay về giúp Hồng Uyên một tay.
Soạt! Vèo!
Hai người họ một người chạy trước một người chạy sau, băng qua thiên hà, phóng thẳng về phía tây.
Vương Dương vừa chạy vừa trốn, Triệu Bân theo sát vừa đuổi vừa đánh, hắn liên tục chém Vương Dương nhưng cơ thể của đối phương cũng liên tục tự chữa lành, tất cả là nhờ tia ma quang mà Huyết Tôn đã cho Vương Dương trước đó, không ngờ có thể duy trì được Bất Diệt Ma Thân quyết tới mức tối đa.
Có điều, ma quang kia cũng không tồn tại mãi, dùng càng nhiều, nó càng nhanh tan biến.
Đến khi hết sạch ma quang rồi thì Bất Diệt Ma Thân quyết sẽ không thể nào chữa lành cơ thể trong thời gian ngắn, bởi chân nguyên và sức mạnh của Vương Dương đã cạn kiệt, không thể nào vận dụng được Bất Diệt Ma Thân quyết nữa.
“Tôn thượng, cứu ta!”
Vương Dương vừa chạy vừa kêu cứu.
Đáng tiếc là Huyết Tôn không phản hồi, có lẽ là do khoảng cách quá xa hoặc cũng có lẽ là do Hồng Uyên tấn công quá mãnh liệt, ông ta quyết tâm giữ chân Huyết Tôn cho bằng được, nhưng bất kể là tình huống nào thì đối với Triệu Bân mà nói, đó đều là tin tốt cả.
Không có Huyết Tôn ra tay thì hôm nay, chẳng một ai có thể cứu được Vương Dương được nữa.