Có thể đó là một ốc đảo, từ rất xa đã có thể ngửi thấy sinh linh khí dồi dào.
Nhưng khi hai người họ đến thì cảnh tượng đã thay đổi, nhìn từ xa thì là một ốc đảo, nhưng đến khi bước chân đến thật thì mới biết, đấy là một sa mạc mênh mông, đập vào mắt họ chỉ có cát vàng bay khắp nơi, làm gì có hoa cỏ gì, làm gì có cây cối nào, chỉ là một vùng đất khô cằn, cây cối không mọc nổi.
Vương Dương chỉ lo chạy, không hề hay biết.
Nhưng Triệu Bân đang cầm kiếm đuổi giết phía sau hắn ta lại chau mày.
Sao trong một ốc đảo xanh tươi lại là một sa mạc? Hắn cố hết sức quan sát nhưng cũng không thấy điểm kết thúc ở đâu.
Kỳ lạ là trên bản đồ không hiển thị nơi này.
Lạ hơn nữa là hình như sa mạc này đang chuyển động như như sông như biển
Nếu như hai lão đạo Hắc Huyền và Bạch Huyền ở đây thì nhất định họ sẽ biết.
Vì năm xưa bọn họ đã bị nhốt trong sa mạc này.
Còn có đám người Thương Khung nữa, họ cũng ở trong sa mạc này, giờ đang tụ lại một chỗ mắng nhiếc.
“Tôn thượng, cứu ta!”
Vương Dương không ngừng hét lớn.
Mặt của Hắc Châu Ma Long trong cơ thể hắn ta rất khó coi, một là vì Vương Dương bị truy sát, hai là vì sa mạc này thật sự rất kỳ lạ, vào trong rồi thì chưa chắc ra lại được.
“Đồ ngu!”
Hắc Châu Ma Long mắng thầm, âm thanh chỉ đủ một mình nó nghe, chạy đâu không được mà lại cứ chạy vào chỗ này, bây giờ, dù cho chủ nhân có muốn cứu thì cũng chưa chắc tìm ra được Vương Dương vì sa mạc này không chỉ liên tục chuyển động mà còn cách biệt với thế giới bên ngoài.
Keng!
Đột nhiên tiếng kiếm ngân vang lên, một luồng kiếm khí từ phía sau chém đến.
Triệu Bân đã đuổi kịp, chém Vương Dương văng ra xa.
Lần này, cơ thể của Vương Dương không thể mọc ra được nữa vì ma quang của Huyết Tôn đã tan biến, chân nguyên và sức mạnh của Vương Dương thì đã cạn kiệt nên trong thời gian nhất định, Bất Diệt Ma Thân quyết cũng không có tác dụng trong thời gian nhất định.
Phụt!
Vương Dương hộc máu, lảo đảo lùi về sau, ánh mắt đầy kinh sợ.