Là Triệu Bân tạo ra lỗ hổng từ bên trong, có bảo liên đăng mở đường, Tu Lan Môn không nhốt nổi hắn.
Ưm…
Bát Nhã khẽ rên lên một tiếng, vội lùi về sau.
Cô ta khó lòng tin nổi Triệu Bân có thể phá được Phật pháp Tu La Môn.
“Còn gì để dùng nữa không?”
Triệu Bân điềm tĩnh hỏi, bước từng bước ra ngoài.
Bát Nhã không nói gì, thủ ấn thay đổi, Phật quang sau lưng cô ta lóe lên, một vầng mặt trời rực rỡ từ từ nhô lên, nó được hình thành từ niệm lực của Phật gia, được Phật quang bao bộc, thậm chí có cả Phật âm vang vọng.
Ánh sáng rất kỳ dị, nó có thể tiêu diệt tiên lực của Triệu Bân.
Thế nhưng, ánh sáng mạnh tới cỡ nào cũng không thể động tới căn cơ của hắn.
Không thấy hắn ra tay, chỉ dùng võ hồn điều khiển sấm chớp từ xa, đòn tấn công này chém vầng mặt trời ra làm hai nửa.
Phụt!
Bát Nhã lập tức hộc máu, bước chân lảo đảo.
Mặt trời được liên kết cùng tiềm lực của cô ta, bây giờ nó bị phá hỏng, không gặp phản phệ mới là lạ.
Vương Dương cũng hộc máu.
Hắn ta đứng quá gần nên gặp phải dư chấn đáng sợ.
Dư chấn của Phật quang không phải trò đùa, nó vạch ra vô số vết thương trên thể phách, lại còn rất khó khôi phục, với trạng thái hiện giờ của hắn ta, hứng chịu thêm vài vết nữa là có thể chết ngay tại chỗ.
Soạt!
Không đợi Bát Nhã đứng vững, Triệu Bân đã lao tới như một bóng ma.
Cũng không đợi Bát Nhã đứng vững, Triệu Bân đã giơ tay, một tay vọt ra bóp cổ cô ta rồi giơ lên giữa không trung, mặc cho niệm lực tuôn trào, mặc cho Phật quang chiếu rọi, lúc này cũng chẳng hề hấn gì.
Vương Dương sợ hãi, quay người định trốn.
Tiếc rằng hắn ta có nhanh đến mấy cũng không thể nhanh bằng khí huyền hoàng được Triệu Bân điều khiển bằng võ hồn, nó biến thành kiếm khí chém hắn ta văng ra ngoài, vừa mới đứng dậy đã bị một luồng sáng đen thui bắn tới, đó là một chiến mâu màu đen.
Phụt!
Máu me bắn ra.