Triệu Bân chỉ cảm thấy hai chân như muốn nhũn ra, khuôn mặt cũng là trắng bệch không còn chút máu, quan tài băng ngọc đã hoàn toàn vỡ nát chỉ còn lại một đống mảnh vỡ, bên trong mảnh vỡ còn lẫn vào các mảnh y phục của Sở Vô Sương, đây là tất cả những gì mà cô ta có thể để lại cho mọi người.
"Vô Sương".
Triệu Bân khản giọng gọi, vô cùng nghẹn ngào.
Lớp người già vẫn hay truyền tai nhau câu chuyện khi người ta đau buồn đến cực độ thì ngay cả nước mắt cũng mang màu máu.
Nước mắt của Triệu Bân bây giờ cũng mang màu máu.
Cảnh tượng tiếp theo lại khiến cho tất cả mọi người phải cảm động.
Hắn giống như kẻ sắp chết đói, vội vàng bốc từng mảnh vỡ của quan tài băng ngọc cho vào miệng rồi liên tục nhai, tiếng răng rắc vang lên giòn giã, khoang miệng của hắn cũng bị rạch nát, chảy ra máu tươi giàn giụa.
Thật ra hắn không phải kẻ đang đói.
Hắn đang muốn dùng cách này để tìm ra hung thủ.
Hắn phải luyện hóa các mảnh vỡ của quan tài băng ngọc trong cơ thể mình, chỉ để luyện ra một chút khí tức còn sót lại.
Khỏi cần hỏi.
Khí tức của ai thì kẻ đó chính là hung thủ.
Răng rắc!
Răng rắc!
Những âm thanh này liên tục vang lên.
Những người có mặt tại đó nghe được mà không khỏi run rẩy.
Thánh Tử Thiên Tông điên rồi!
Cỗ quan tài này sử dụng chất liệu không tầm thường tí nào.
Những mảnh vỡ này cắm vào cơ thể sẽ gây ra vô số vết thương cho thể phách.
“Thánh…”
Có người định tiến lên, nhưng Dương Huyền Tông ngăn cản.
Ông ta rất hiểu Cơ Ngân, tuy hắn nhỏ tuổi, nhưng tính tình vô cùng cương liệt.
Bây giờ, để tìm ra hung thủ, Cơ Ngân sẽ không từ mọi giá, cho dù sẽ khiến thể phách bị tàn phế.
Không ai nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn Triệu Bân.
Ánh mắt của mọi người chất chứa hi vọng, mong chờ Triệu Bân tìm ra hung thủ.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!