“Trẫm vẫn còn thời gian!”
Long Chiến rất bình thản, mỉm cười lạc quan.
Đương nhiên ông ta sẽ không ngồi yên chờ chết, phải cố gắng phản kháng tới cuối cùng.
Triệu Bân đoán không sai, miễn có thực lực mạnh thì dù bị cắn nuốt huyết mạch, người trúng chú vẫn có thể kháng cự, làm chậm tốc độ xói mòn của huyết mạch, Long Chiến chính là kiểu người đó.
Mặt hoàng phi tái nhợt, ánh mắt đầy vẻ lo lắng.
Dù biết sớm muộn gì cũng có ngày này nhưng thế này thì hơi sớm quá rồi!
“Ta vẫn còn chưa chết mà!”
Long Chiến mỉm cười, ôm lấy hoàng phi rồi nhảy từ trên mái hiên xuống.
Nhân lúc vẫn còn thời gian, ông ta phải tranh thủ giao lưu tình cảm với vợ mình chứ. Lúc này, tự dưng lá gan ông ta lại phình to rồi, nếu đổi lại là ngày thường, ông ta không dám tùy tiện động tay động chân với hoàng phi đâu.
Đây là lần đầu tiên hoàng phi rũ bỏ khí thế mạnh mẽ thường có.
Tối nay bà ấy dịu dàng hơn mọi ngày, thật sự giống một cô vợ nhỏ.
Ưm…
Sau đó là tiếng phụ nữ rên rỉ vô cùng bắt tai.
So với bên này, phía ngoài thành náo nhiệt hơn nhiều, người đã tập trung đông như biển.
Bốn phía đều đang có người đổ về đây, tất cả đều nghe theo lời kêu gọi, vội về Đế Đô tập kết.
Hai lão đạo Hắc Huyền và Bạch Huyền cũng có mặt, họ đang ngủ ngon thì nhận được lệnh triệu tập, khi nhìn thấy Cơ Ngân đang đứng trên thành, cả hai không khỏi cảm thán tặc lưỡi. Lệnh bài của hoàng đế đúng là thứ quý giá, bọn đọ đã từng tìm Long Chiến mượn lệnh bài để nghiên cứu nhiều lần mà chưa bao giờ được sờ tới cái góc của nó nữa.
Vậy mà khi đến lượt Cơ Ngân, hoàng đế nói đưa là đưa ngay.
Không so sánh thì sẽ không bị tổn thương.
“Mới có một năm thôi…”
Chư Cát Huyền Đạo đã biết thân phận của Triệu Bân, ông ta cũng đến.
Ông ta không ngừng thổn thức, cảm xúc bùi ngùi.
Nhớ lại ngày xưa, Triệu Bân vẫn còn là một tiểu võ tu.
Vậy mà giờ tên nhóc đó đã phong thái ngời ngời.
Tìm khắp Đại Hạ cũng không ra bao nhiêu kẻ có thể xin được lệnh bài của hoàng đế đâu!