Quân Nhật Quốc ở bên trong dường như chưa biết rõ được tình hình bên ngoài.
Từ bốn hòn đảo nhỏ đều có bóng người nhảy ra gào to.
Bởi vì không nắm rõ được tình hình bên ngoài cho nên khi bọn chúng nhảy ra đều tỏ ra rất kiêu ngạo. Đây là địa bàn của bọn chúng, bọn chúng còn sợ cái gì nữa?
Nhưng sau khi thấy quân viễn chinh Đại Hạ thì những kẻ nhảy ra đều đứng không vững nữa.
Tình huống quái gì vậy? Cả một đại quân sao?
"Ngự kiếm phi tiên".
"Thiên tiêu kiếm khí".
"Kiếm trảm la thiên".
Nhìn thấy cường giả Nhật Quốc nhảy ra, đội quân của Triệu Bân ngay lập tức đồng loạt tung ra đại chiêu.
Một người động đại chiêu cũng chẳng tính là gì, nhưng mười vạn người cùng động đại chiêu lại là một vấn đề rất lớn, vừa đánh tới thì chắc chắn sẽ trúng mục tiêu.
Phụt! Phụt!
Máu tươi nhanh chóng đổ ra giàn giụa.
Đám cường giả Nhật Quốc vừa nhảy ra còn chưa kịp phản ứng thì đã bị chém chết, những kẻ chưa bị chém chết thì đều bị chặt cụt chân cụt tay.
Tất nhiên cũng có một số kẻ đã nhanh chân trốn lại vào trong đảo.
Cũng chẳng sao.
Đại quân đã đánh tới đây thì bọn chúng cũng đừng hòng chạy.
Bọn chúng trốn lại vào đảo thì cũng tốt, bớt thời gian đại quân phải truy đuổi xung quanh, chỉ cần nhanh chóng đánh vào trong đảo là được.
Á!
Những tiếng kêu rên thê lương ngay lập tức vang lên.
Mười vạn quân kéo đến như cuồng phong, khí thế không thể ngăn cản.
Đã là một đại quân thì tất nhiên phải có khí thế tương liên, cho dù cường giả Thiên Võ có xuất hiện cũng không thể làm gì được.
Đám cường giả vòng ngoài đảo đã bị bình định, các chiến thuyền, đền đài, trận hình bên ngoài đảo cũng đều đã bị phá tan.
"Nhanh lên".
"Lập kết giới".
Bên trong bốn đảo nhỏ đều vang lên những tiếng hú hét.