Nhắc tới cao thủ Thiên Võ là có cao thủ Thiên Võ tới thật.
Chẳng qua cao thủ Thiên Võ vẫn chưa tới hải vực này, còn tới để chi viện hay tới để hóng chuyện thì phải xem tâm trạng của người ta.
…
Giết!
Bốn đảo của nước Tiểu Nhật có chiến hỏa bốc cao ngút trời, tiếng hò hét chấn động.
Cục diện trận chiến rất dễ thấy, quân viễn chinh của Đại Hạ áp đảo tuyệt đối.
“Khán giả” đen đặc một vùng, càng lúc càng nhiều hơn, càng đi càng gần hơn. Lại là một cảnh tượng hoành tráng, lần trước một mình Cơ Ngân đại náo Đông Hải, lần này vẫn là Thánh Tử của Thiên Tông nhưng dẫn theo đại quân cả trăm ngàn người, động tĩnh lớn hơn. Trông có vẻ như không tiêu diệt sạch vương triều Đại Nhật thì trận này không xong.
Bốn hòn đảo kia như được rửa qua bằng máu tươi vậy.
Người hóng chuyện chỉ có thể nhìn thấy bóng người trong trận chiến.
Phụt!
Ở hòn đảo đầu tiên của nước Tiểu Nhật, nhị thiên sư lại hộc máu, liên tục thối lui, rõ ràng lão ta đứng không vững nữa. Hi sinh tuổi thọ để dùng cấm pháp, khôi phục trạng thái thời trai trẻ mà ông ta vẫn không phải đối thủ của Triệu Bân. Từ khi khai chiến đến nay, ông ta luôn bị đè ra đánh, đến lúc này đã bị Triệu Bân “giày vò” không còn hình người.
“Nộp mạng đi!”
Triệu Bân lạnh lùng nói, thanh kiếm vung dài.
Thế nhưng, nhát kiếm này chưa đi tới nửa đường đã đột ngột khựng lại.
Do Triệu Bân gặp vấn đề, sắc mặt nhợt nhạt rồi phun đầy máu tươi. Cơ thể có nội thương, hắn không nên động võ, cộng thêm trước đó ngông cuồng sử dụng sức mạnh Kỳ Lân nên thương tích càng thêm nghiêm trọng, đến mức nhát kiếm tuyệt diệt mất hết uy lực.
“Nợ máu trả bằng máu!”
Triệu Bân đứng không vững, nhưng có người khác sát ý ngút trời. Lão tổ Sở gia sau lưng lao tới, cách một khoảng vẫn vung kiếm chém bay nhị thiên sư. Cơ thể đầm đìa máu của nhị thiên sư văng ra ngoài, đập vào một tòa cung điện hoang tàn. Không đợi lão ta đứng dậy, gia chủ Sở gia Sở Huyền Hà cùng nhóm cường giả Sở gia lập tức nhào tới.
Á!
Không trông thấy bóng dáng của nhị thiên sư, nhưng có thể nghe thấy tiếng gào thét của lão ta.
Cũng không biết là oán hay hận mà tiếng thét của lão ta như tiếng gào của linh hồn.