Thỉnh thoảng, họ cũng liếc mắt nhìn ra ngoài hòn đảo.
Dồn hết thị lực, loáng thoáng có thể thấy được Triệu Bân và nhị thiên sư trong “mưa” sấm chớp. Thánh Tử của Thiên Tông không làm Đại hạ mất mặt, nhị thiên sư ở cảnh giới Thiên Võ còn không phải đối thủ của hắn. Ở trong thiên kiếp của người ta mà đánh người độ kiếp không ra hình người, thời đại thay đổi thật rồi! Hậu bối đã mạnh đến như vậy đấy.
So với họ thì sắc mặt của nước Tiểu Nhật cực kỳ khó coi.
Vốn tưởng rằng nhị thiên sư thăng cấp lên Thiên Võ có thể xoay chuyển cục diện, có thể vớt vát tình hình, không ngờ rằng đến cả nhị thiên sư cũng bất lực, ốc không mang nổi mình ốc. Cơ Ngân của Thiên Tông đúng là quá mạnh, quá khủng khiếp rồi.
Phụt!
Trong lôi kiếp, máu me bắn khắp nơi.
Nhị thiên sư lại phun máu, cắm đầu rơi xuống, dù đang rơi nhưng lão ta vẫn bị sét đánh, thể phách đỏ lòm màu máu lại bị chém ra vô số vết thương. Cơ thể lão ta rơi xuống biển lớn, nhuộm đỏ cả một vùng.
Keng!
Triệu Bân vung kiếm, bất chấp thiên kiếp trên đầu, ngự kiếm phi tiên, chỉ xuống phía dưới.
Đòn tấn công của hắn cũng hời hợt hơn trước một phần.
Nhị thiên sư chắc chắn phải chết, nhưng hắn không muốn nhị thiên sư chết quá nhanh.
Tại sao chứ? Bởi vì nội thương ở thể phách của hắn còn chưa hồi phục hoàn toàn, hắn vẫn muốn mượn thiên kiếp để trị thương.
“Cơ Ngân…”
Nước biển cuộn trào, nhị thiên sư bước ra.
Hai mắt lão ta đỏ ngầu và dữ tợn như ác quỷ, hàm răng cắn vào nhau nghe răng rắc, bất kỳ ai trông thấy cũng tưởng rằng lão ta muốn liều mạng với Cơ Ngân. Nhưng điều khiến người ta ngạc nhiên là lão ta nhảy ra khỏi mặt nước rồi quay đầu trốn đi, vừa độ kiếp vừa trốn. Không thể đánh được nữa mà, đánh nữa sẽ mất mạng.
Tốc độ của lão ta nhanh như cắt, gắng gượng trốn ra khỏi hải vực này.
Sau lưng, Triệu Bân nhanh như chớp, đuổi theo sát nút, kiếm khí ngợp trời hòa cùng lôi kiếp, chém vô số vết thương trông rất ghê rợn vào thể phách vốn đã đầm đìa máu tươi của nhị thiên sư.
“Khôi phục rồi!”
Không biết lúc nào, toàn thân Triệu Bân tỏa ra màu vàng sáng, nội thương trong thể phách biến mất.
Nếu đã biến mất thì hắn cũng không cần lơi là nữa, nhát kiếm sau đó không gì cản nổi.
Nhị thiên sư biến sắc, thể phách rung lên bần bật.
Nếu trúng phải nhát kiếm này thì lão ta chết chắc.
Thế nhưng, đúng vào khi ấy, một tia sáng màu tím vọt thẳng lên trời, uy lực vô song.
Triệu Bân không kịp đề phòng, bị tia sáng màu tím đánh trúng, văng ngược ra ngoài.