Trạng thái của lão ta đã cực kỳ tệ rồi, cũng đã bị thương rất nặng, dù cho lúc này Cơ Ngân không đuổi giết thì lão ta cũng chưa chắc có thể qua được trận thiên kiếp này.
Vì vậy, lão ta rất cần thời gian nghỉ ngơi.
Lão ta cần dùng toàn bộ năng lực mình tích góp được để chống chọi lại thiên kiếp.
“Dù lên trời hay xuống đất, không còn đường nữa đâu!”
Triệu Bân hét lên rồi tiếp tục đuổi theo. Hắn làm một lúc ba việc: dùng một hồn ngự lôi, một hồn ngự kiếm Long Uyên, còn đồng thời dùng một hồn điều khiển khí huyền hoàng, cố chống chọi với thiên kiếp và chém về phía nhị thiên sư.
Phụt!
Sau đó, máu bị phun ra càng lúc càng nhiều.
Sấm sét cực mạnh đã bổ đứt một cánh tay của nhị thiên sư.
Kiếm Long Uyên bá đạo đã chém lên lưng nhị thiên sư, xương lưng gãy nát.
Khí huyền hoàng với sức mạnh hủy diệt biến thành một luồng kiếm khí, xuyên thủng người nhị thiên sư từ phía sau lưng.
A…
Nhị thiên sư hét lên thảm thiết rồi lộn nhào từ trên trời xuống.
Giây phút đó, dường như mọi người đã nhìn thấy hình dáng thật sự của lão ta, chính vì nhìn thấy nên tim ai cũng đập bình bịch.
Thảm quá!
Nhị thiên sư của vương triều Đại Nhật quá thê thảm, đầu tóc rối bời, khắp người đều là máu và vết thương, gân cốt lộ ra ngoài giống như một con ác quỷ chui ra từ địa ngục, vô cùng đáng sợ.
“Kết thúc rồi!”
Triệu Bân nói câu đó với vẻ lạnh lùng, không một cảm xúc nhưng lại đầy uy nghiêm, giống như trời xanh ra phán quyết cho một sinh mạng nhỏ bé. Hắn vẫn chưa dứt lời là đã phóng cây giáo màu đen có lôi điện quấn quanh ra, khí huyền hoàng gia tăng sức mạnh, nó giống như một luồng sáng đen, xuyên qua biển sấm chớp với uy lực hủy diệt.
“Không… Không… Không!”
Nhị thiên sư thấy vậy thì hai mắt trợn dộc, tròng mắt thu nhỏ lại.
Dường như cây giáo đó đã nhắm thẳng vào lão ta.
Lão ta không đỡ được, cũng không né được cây giáo đó, một khi bị trúng đòn thì sẽ chết ngay.
Giữa ranh giới sự sống và cái chết, người tội ác tày trời như lão ta lại cảm thấy phức tạp hỗn loạn bởi nhiều cảm xúc, có tức giận, có bi thương và cả không cam tâm. Khó khăn lắm mới tăng cấp lên cảnh giới Thiên Võ nhưng lại không thể bình yên vượt qua được thiên kiếp, không ngờ lại bị một tên cảnh giới Chuẩn Thiên truy sát, bị cảnh giới Chuẩn Thiên đánh đến tàn phế trong thiên kiếp của chính mình.
Ngoài tức giận, bi ai và không cam tâm, ánh mắt lão ta còn chứa cả sự hối hận.