Lão ta phải chết và vương triều Đại Nhật của lão ta cũng phải chôn vùi cùng mình.
Ọc…
Máu văng ra dữ dội.
Trước sự chứng kiến của tất cả, nhị thiên sư bị cây giáo ghim trên không trung.
Cảnh tượng đó khiến ai cũng phải rùng mình.
Một cao thủ cảnh giới Thiên Võ…
Không ngờ lại bị Thánh tử Thiên Tông giết chết! Hơn nữa, còn giết trong khi độ kiếp, mặc dù nhị thiên sư bị thương nặng, không ở trong trạng thái tốt nhất nhưng tu vi của lão ta vẫn ở cấp bậc Thiên Võ.
Triệu Bân đã là người thắng cuộc trong cuộc chiến giữa cảnh giới Chuẩn Thiên mạnh nhất và cảnh giới Thiên Võ yếu nhất.
Có lẽ hắn đã lập nên tiền lệ - một tiền lệ cảnh giới Chuẩn Thiên sơ cấp giết chết cảnh giới Thiên Võ.
“Chiến tích huy hoàng lại có thêm vết son tô đậm rồi!”
Rất nhiều lão tiền bối hít một hơi thật sâu, thầm liệt kê lại hết một lượt những thành tích của Cơ Ngân trước giờ: Tiêu diệt cao thủ các nước ở di chỉ Ma vực, đánh tan trăm vạn quân ở biên quan, xông vào Nam Vực, đại náo Đông Hải…
Dường như mỗi một việc trong đó đều chỉ là truyền thuyết.
Nhìn lại lịch sử, dù là Ma Quân Bất Diệt ưu tú nhất thì cũng không có được chiến tích như thế.
“Đúng là cảnh giới Thiên Võ xấu hổ nhất, không còn ai mất mặt hơn!”
Sau cảm giác kinh ngạc, ai cũng chậc lưỡi, xuýt xoa.
E rằng tên tuổi của nhị thiên sư cũng sẽ “được” ghi vào sử sách, lão ta được xem là người đầu tiên tăng cấp lên Thiên Võ rồi bị giết chết trong cùng một ngày, và người giết chết lão ta lại chỉ là cảnh giới Chuẩn Thiên.
“Trước khi chết lão phu cũng phải đánh cho đã cái nư!”
Lão già sắp hết thọ nguyên thì thầm một tiếng.
Bọn họ đều là cường giả Chuẩn Thiên đỉnh phong, biết bao nhiêu năm nay vẫn bị kẹt mãi ở cảnh giới này, ở một khía cạnh nào đó bọn họ vẫn cảm thấy rất đố kị với nhị thiên sư, ít ra thì trước khi chết lão ta cũng đã từng trải qua cảm giác đột phá cảnh giới Thiên Võ.
Cảm giác bực bội đến nhanh mà đi cũng nhanh.
Tiếng sấm cuối cùng vang lên, mây mù cũng dần tan.
Người độ kiếp táng diệt, thiên kiếp cũng sẽ tự mai một.