Dưới ánh nhìn chăm chú của đám đông, sấm chớp tung bay, tụ lại thành một tia sét màu vàng kim.
Tia sét giáng xuống.
Máu me bắn ra.
Lão đạo Tử Tuyệt đang trốn đi lập tức bị sét đánh không còn hình người.
Lời kêu cứu của lão ta không được đáp lại, cũng không ai dám đáp lại. Thánh tử Thiên Tông chém giết tới đỏ ngầu hai mắt, ai dám nhào tới chắc chắn sẽ bị giết đầy vô tình. Cao thủ Thiên Võ hoàn hảo còn bị đánh cho thê thảm, ai xông tới người đó bị tiêu diệt nhé.
“Tiền bối, lên đường may mắn ha!”
Triệu Bân điềm tĩnh nói, dùng sấm sét ngợp trời ngưng tụ thành một thanh chiến mâu.
Ánh chớp chói mắt sượt qua bầu trời u ám, thanh mâu này găm chặt lão đạo Tử Tuyệt vào bầu trời.
Á…
Tiếng gào của lão đạo Tử Tuyệt trước lúc chết là tiếng gào thét từ tận linh hồn.
Lão ta phẫn nộ, lão ta không cam tâm, lão ta cũng hối hận lắm: hối hận vì không nên quá tham lam, hối hận vì không biết tự lượng sức, nhúng tay vào chuyện mình không nên nhúng tay, chọc giận người không nên chọc giận, đến mức gặp kết cục bị tiêu diệt.
“Vị cao thủ Thiên Võ thứ hai rồi”.
Nhìn cảnh ấy, người trong thiên hạ sững sờ.
Hôm nay, Thánh tử Thiên Tông thể hiện thần uy, giết liền lúc hai cao thủ Thiên Võ.
Đây cũng sẽ là một thần thoại, thế nào rồi cũng ghi vào sử sách, truyền cho hậu thế.
Đùng!
Tiếng sấm chớp chưa tan đi, sấm chớp ngợp trời lại từ trên giáng xuống.
Sau đó, bốn hòn đảo lớn của nước Tiểu Nhật bị sấm chớp nhấn chìm.
Khi người trong thiên hạ nhìn sang, bốn hòn đảo này bị sét đánh đến khi diệt vong, bất kể là đình đài lầu gác, sơn xuyên thảo mộc, núi thây biển máu, vương triều huy hoàng chìm hết vào biển lớn mênh mông trong khoảnh khắc này.
Lúc này đây, vương triều Đại Nhật chính thức trở thành hạt bụi trong dòng chảy lịch sử.
Bốn hòn đảo lớn chìm rồi.
Sấm sét ngợp trời cũng lập tức rút đi.
Tất cả mọi người im lặng, ai nấy hoảng hồn. Một nhánh thừa kế của vương triều cứ thế đã bị hủy diệt rồi ư?