Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Vô Thượng Luân Hồi Chi Môn - Triệu Bân (FULL)

 Lúc này trên không trung còn có thú cưỡi lượn vòng.  

 

Dù sao thì cũng phải đề phòng kẻ khác phát hiện.  

 

Nơi này là đông hải, bất cứ lúc nào bọn họ cũng có thể bị vây khốn.  

 

"Vẫn là món ăn dân dã thơm ngon nhất".  

 

Bầu không khí trên đảo cũng khá náo nhiệt.  

 

Có nhiều người đã nhảy xuống biển, bắt được không ít cá lớn.  

 

Dưới ánh trăng sáng tỏ, khung cảnh hữu tình, xứng đáng để thưởng rượu ngon.  

 

Tất nhiên cũng có người bị thương, cộng thêm nửa tháng hành quân liên tục không ngừng càng khiến vết thương thêm nặng, vì vậy có rất nhiều người đang ngồi khoanh chân trị thương. Bọn họ cũng không hề lo lắng về vấn đề linh dược trị thương, sau trận chiến bọn họ đã càn quét được không ít tài nguyên ở Nhật Quốc cho nên hoàn toàn đủ dùng, trong thời gian ngắn bọn họ phải cố khôi phục lại trạng thái đỉnh phong, nói không chừng sao đó vẫn còn có đại chiến đang chờ bọn họ.  

 

"Viên ngọc này không tồi, nó thuộc về ta".  

 

"Chà! Đây là Lãnh Nguyệt Hàn Đao sao?"  

 

"Lão phu rất thích thanh kiếm này, đừng có mà giành của ta".  

 

Có không ít lão già tụ tập phân chia những bảo bối đã càn quét được, phân chia bảo bối theo đầu người, phần còn lại thì chờ trở về nộp vào quốc khố, nói thật ra bảo bối còn lại cũng không nhiều, những thứ nộp vào quốc khố đều là hàng hạng ba, bọn họ vào sinh ra tử chuyến này cũng không dễ dàng, tất nhiên phải giữ cho mình bảo bối tốt rồi.  

 

"Sương nhi, nguyện nàng trên trời có linh thiêng".  

 

Sâu trong rừng, người của Sở gia đang lập bia mộ.  

 

Tất nhiên đó là bia mộ của Vô Sương, phía trước mộ là đầu của nhị thiên sư, còn rưới thêm rượu để tế vong linh Vô Sương, lần này bọn họ đến đông hải đã diệt được Nhật Quốc, xem như là đã báo được thù.  

 

"Ta nói, đây là thứ gì vậy?"  

 

Trên tảng đá, Hắc Huyền cầm một vật lạ ngắm nghía.  

 

Vật lạ đó chính là một cái hộp sắt, trên khắp hộp sắt đều có khắc đồ văn thần thú đen sì, hộp sắt lại cực kỳ cứng rắn, đây cũng là thứ mà bọn họ càn quét được từ Nhật Quốc nhưng không hề biết nó là cái gì.  

 

“Chỉ có quỷ mới biết”, Bạch Huyền đáp.  

Nói xong lão ta còn không quên liếc mắt nhìn một cái, ở rừng cây cách đó không xa, tại một nơi trăng thanh gió mát trên đảo trong phạm vi trăm trượng chỉ có hai người, một là Cơ Ngân, một là Long Phi.  

 

Cơ Ngân đã ngủ rất sâu, suốt nửa tháng nay không hề thức dậy.  

 

Long Phi lại rất chu đáo, chỉ sợ Cơ Ngân ngủ không ngon cho nên liền dùng chân làm gối cho hắn.  

Nhấn Mở Bình Luận