Long Phi kinh ngạc, bất giác kêu lên một tiếng.
Ma nữ thực sự có phản ứng, từ từ ngước mắt lên, mái tóc rối bù che mất nửa khuôn mặt.
Mặc dù chỉ còn nửa khuôn mặt nhưng cũng khiến cho Triệu Bân phải sững sờ.
Long Phi cũng sững sờ, người này rất quen!
"Chết tiệt!"
Dưới ánh trăng, hải vực vô danh rất náo nhiệt.
Hầu hết đều là mấy lão bối đang tụ tập lại mắng chửi.
Trong đó, Hắc Huyền và Bạch Huyền là mắng lớn nhất.
Hai lão già này chẳng hiểu sao lúc nào cũng gặp phải chuyện lạc đường! Lần trước thì bị lạc trong sa mạc mệt nhọc mất vài tháng, bây giờ lại bị lạc trong hải vực chẳng tìm được đường ra.
Chẳng lẽ nhân phẩm của bọn họ thật sự có vấn đề cho nên đi đến đâu cũng bị lạc đường?
Mấy lão bối khác dường như cũng có ý nghĩ này, chẳng biết đây là nơi quái quỷ gì.
"Đi đâu mất rồi?"
Diêm La Mặt Quỷ cầm theo cuốn sổ nhỏ đi trên mặt biển tìm Triệu công tử. Hắn ta là cận vệ của Triệu công tử cho nên lúc nào cũng phải đi theo bảo vệ hắn, tuy nhiên đã tìm mấy ngày cũng chẳng thấy Triệu công tử đâu. Nhưng tâm tình của hắn ta vẫn đang rất tốt bởi vì sau khi tu luyện kỳ lân quyết hắn ta đã tái tạo lại được cánh tay.
Ầm! Ầm!
Trong khi đang đi xung quanh, hắn ta lại đột nhiên nghe thấy tiếng nổ vang trời.
Diêm La Mặt Quỷ nghe thấy động tĩnh, các cường giả quân viễn chinh cũng đồng loạt liếc mắt nhìn về hướng đó. Kể từ khi bọn họ bị mắc kẹt ở hải vực này thì đi tới đâu cũng sóng yên biển lặng, tới ngày hôm nay mới nghe được động tĩnh lớn đến như vậy.
"Là động tĩnh của đại chiến!"
Có không ít lão bối trèo lên vị trí cao và nhìn thấy khói lửa đại chiến ở bên kia.
Ai đang đại chiến ở đó? Chẳng lẽ lại là Cơ Ngân?
"Đi xem".
Tất cả các trưởng lão đều chạy về hướng khói lửa.
Nhưng kỳ lạ thay, bất luận bọn họ có chạy thế nào thì cảnh tượng trước mắt vẫn thật xa xôi đối với bọn họ, giống như một cảnh trong giấc mộng, không thể lại gần mà chỉ có thể nhìn thấy.
"Chẳng lẽ là không gian di động?"