Triệu Bân bước lên chín tầng mây, cầm kiếm chỉ lên trời, dẫn dắt hàng triệu tia sét.
“Thiên Phạt: Lôi Đình Vạn Cân!”
Lời nói của hắn thực sự có uy lực của lôi đình vạn cân.
Kiếm chỉ xuống, hàng triệu tia sét cũng giáng xuống, bao phủ khu vực này.
“Tránh đi!”
Thi Tổ thứ nhất thét lên, dẫn đầu đám người trốn đi nơi khác.
Đâu cần lão phải hô lên, ba vị Thi Tổ khác cũng chạy cực nhanh. Đúng là đánh giá đối phương thấp quá rồi, mẹ kiếp, còn giấu được cả thiên kiếp! “Niềm vui” bất ngờ này làm họ không kịp trở tay, uy lực của thiên kiếp này mạnh hơn tất cả thiên kiếp mà họ từng trông thấy, mạnh đến nỗi họ phải chật vật chạy trốn, không dám đối đầu.
Thiên kiếp luôn công bằng.
Người ở tu vi nào thì gặp thiên kiếp ở tu vi ấy, trừ phi người chịu thiên kiếp bị động có cùng mức độ yêu nghiệt với tên tiểu tử, nếu không, làm gì có ai dám tùy hứng “dạo chơi” dưới bầu trời ngập tràn thiên kiếp của hắn chứ!
Đùng!
Đùng uỳnh uỳnh!
Hàng triệu tia sét giáng xuống. Bốn vị Thi Tổ chạy rất nhanh, nhưng sấm chớp còn nhanh hơn, không ai thoát được, bị sét đánh không lệch lần nào. Không nói tới Thi Tổ thứ tư vốn bị thương nặng, tới cả Thi Tổ thứ nhất mạnh nhất bọn cũng lập tức bị sét đánh toác da toác thịt. Đứng trước mặt thiên kiếp thì tu vi hay căn cơ gì đó cũng biến thành vật trang trí hết.
Phụt!
Người bị thương không thể thiếu Triệu Bân được.
Đây là thiên kiếp của Triệu Bân nên người đầu tiên bị đánh trúng là hắn.
Cơ thể như được đúc bằng vàng lập tức nhuốm màu đỏ tươi nhưng cơ thể như thép như sắt của hắn vẫn chống chọi được. Nếu không phải là thiên kiếp đặc biệt thì vốn không thể nào lấy được mạng của hắn. Hắn cũng đã từng gặp phải thiên kiếp đặc biệt, là thiên kiếp Thánh thú ở di chỉ Ma Vực, rất mạnh và bá đạo, suýt bổ hắn thành tro.
“Chạy đi đâu?”
Tiếng hét lạnh lùng của Triệu Bân còn mang theo cả sấm sét, khiến bầu trời rung chuyển.
Bốn Thi Tổ không dám đứng đó hứng sét mà bay phi thân bỏ chạy, còn Triệu Bân thì cầm kiếm bạt mạng đuổi theo sát sao. Mà hắn đuổi theo cũng không có gì, thiên kiếp lại bám sát như hình với bóng, Thi Tổ không sợ Triệu Bân mà là sợ thiên kiếp của hắn. Khi thấy sấm sét rợp trời, uy nghiêm Thiên Võ lập tức tan biến, chạy thoát thân mới quan trọng nhất, mẹ kiếp, đúng là gặp ma gặp quỷ mà, “đóng bụi” bao nhiêu năm, không ngờ vừa ló mặt là gặp người độ kiếp ngay tổ địa.
“Ngự Kiếm Phi Tiên!”
Triệu Bân đuổi theo một đoạn thì vung kiếm chĩa về phía dưới.
Hắn “đội” thiên kiếp xuất ra ngự kiếm phi tiên, cảnh tượng rất hoành tráng, kiếm khí giáng từ trên trời xuống, có thiên uy thêm vào, lôi điện vờn quang, mưa kiếm như giông tố có sấm sét, bẻ gãy nghiền áp.