Người ngoài nhìn vào thì nghĩ thiên kiếp đã kết thúc, nhưng với tư cách là người độ kiếp, hắn cảm nhận rõ ràng thiên kiếp vẫn chưa kết thúc, một thứ thiên kiếp đáng sợ hơn đang hình thành, chẳng qua nó chưa giáng xuống mà thôi.
Về điều này, hắn không hề thấy bất ngờ.
Năm xưa, khi ở di chỉ Ma Vực, thiên kiếp Địa Tạng của hắn cũng dẫn theo kiếp thánh thú Kỳ Lân, khi ấy hắn vẫn chưa có huyết mạch đặc thù, bây giờ sở hữu thêm huyết thống nghịch thiên, không thể nào không có thiên kiếp đặc biệt.
Hắn biết nhưng người ngoài không biết.
Giống như bốn vị Thi Tổ và cường giả Thi tộc đang lao tới từ khắp nơi, chuyện thiên kiếp, đừng nói là cường giả Thi tộc, đến cả Thi Tổ cũng không phát hiện ra, nếu không chẳng thể nào ngờ nghệch nhào tới.
Cũng tốt!
Tụ tập lại cũng tốt, hắn đỡ mất công truy đuổi khắp hải vực.
Độ kiếp mà, đông người mới náo nhiệt.
“Dừng!”
Hắc Huyền đang lao về phía này đột nhiên đứng lại.
Cường giả Đại Hạ phía sau cũng đồng loạt dừng chân, họ chạy tới trợ chiến cho Cơ Ngân mà, sao lại dừng rồi?
“Chuyện gì thế?”, không ít người hỏi.
Hắc Huyền không nói, cầm kính viễn vọng, dồn hết thị lực nhìn qua bên đó.
Từ phía này có thể loáng thoáng trông thấy Triệu Bân đứng giữa hư không như một tấm bia đá.
Điều này rất bất thường.
Đáng lý ra, độ kiếp xong hắn phải trốn đi mới đúng.
Tên tiểu tử này đứng đó bất động, đợi bị vây đánh sao?
Thời cơ thử thách độ ăn ý của họ tới rồi.
Đôi mắt già nua của Hắc Huyền lóe lên ánh sáng, Cơ Ngân đứng đó bất động, hiển nhiên đang chuẩn bị đại chiêu. Đại chiêu gì thế? Một thứ thiên kiếp đáng sợ hơn! Nếu họ không đoán sai thì thiên kiếp của hắn vẫn chưa kết thúc. Với mức độ yêu nghiệt của Cơ Ngân, thiên kiếp đâu chỉ là một trận sấm sét. Có kinh nghiệm từ trước đó, ví dụ như trận thiên kiếp ở di chỉ Ma Vực, sau khi thiên kiếp bình thường tan đi, vẫn còn kiếp thánh thú Kỳ Lân.
Nếu thật sự là thế thì mọi thứ thông suốt rồi.
Với mức độ hiểu biết của họ về Cơ Ngân, tên này sẽ không đứng đợi bị người khác giết, mà đợi để giết người. Bốn vị Thi Tổ và đám cường giả Thi tộc đã bao vây hắn rồi, đâu chỉ kéo đàn kéo đống, mà là đàn đống rất đông.
Thế nên mới nói, không thể lao tới một cách ngu ngốc được.
Nhìn đi, có đôi lúc ăn ý còn linh nghiệm hơn cả cảm ứng.