Tất nhiên Triệu Bân biết chứ.
Nếu không phải bất đắc dĩ, hắn cũng không mở thiên kiếp Chuẩn Thiên.
Nhưng mở thiên kiếp ra rồi, dường như mọi thứ nằm ngoài tầm kiểm soát của hắn.
Đối với hắn mà nói, có lẽ đây là một cục diện bế tắc hoàn toàn.
Khi biết đây là Nam Vực, hắn đã tự hiểu ra vài điều rồi.
Nhưng hi vọng dù nhỏ bé đến đâu, cũng có vô số khả năng trước khi tuyệt vọng.
Chuyện sau thiên kiếp, cứ để thiên kiếp kết thúc rồi nói.
Nếu muốn sống thì trước hết phải độ qua trận thiên kiếp này đã.
Tới thời khắc quan trọng nhất, cho dù chỉ là một thoáng lơ đễnh cũng có thể bị thiên kiếp đánh thành tro. Cho dù chỉ thoáng chùn chân cũng có thể hồn bay phách tán, còn về việc lừa bẫy kẻ khác, lúc này hắn không làm được, bởi không có tâm lực đó nữa, lúc này chút ý chí của hắn cuối cùng đã đặt hết vào việc đối đầu với kiếp thần thú rồi.
“Cẩn thận hắn dùng thiên kiếp bẫy người!”
Không ít người âm thầm trao đổi với nhau, có cả khán giả, cũng có cả kẻ thù, lúc này ai cũng chuẩn bị sẵn sàng để trốn đi. Chính bởi vì biết bản tính của Cơ Ngân nên không thể không đề phòng, tránh trường hợp bị sét đánh cùng hắn trong lúc lơ đễnh.
Ai có trải nghiệm nhiều hơn thì vững vàng hơn.
Ai có ánh mắt tinh hơn thì trông thấy rất rõ.
Cơ Ngân bây giờ giống như ốc không mang nổi mình ốc, đâu còn hơi sức bẫy người khác. Đó là thiên kiếp cấp thần thú đó, hủy diệt trời đất, người độ kiếp không thể nào lơ là dù chỉ một chốc lát, trừ phi Cơ Ngân không muốn sống nữa. E rằng không đợi hắn lừa bẫy được ai thì chính hắn đã bị tiêu diệt bởi sấm sét rồi.
Thế nên mới nói.
Cứ yên tâm thưởng thức màn kịch này thôi, không cần phải lo sẽ bị sét đánh.
“Thiên kiếp yếu đi rồi!”
Không biết kẻ nào trầm ngâm nói vậy.
Các tiểu bối không nhìn ra chứ các lão bối biết rất rõ.
Thịnh cực tất suy.
Lời này cũng rất phù hợp với thiên kiếp.
Tiếng gầm gào của bốn thần thú đã không còn khiến người ta khiếp sợ như trước nữa, uy lực của sấm sét cũng dần dần mất đi. Từ thời khắc này, kiếp thần thú bắt đầu suy yếu, kết thúc cũng chỉ còn là vấn đề thời gian thôi.
Phá!