Thiên kiếp đã gần kết thúc.
Sấm chớp trời giáng đã tắt dần.
Đợi đến sau cùng, chỉ còn lại vài tia sét như ẩn như hiện.
Đợi khi khói bụi tan đi, đập vào mắt người trong thiên hạ là một bóng người bê bết máu, tóc tai rũ rượu, toàn thân chi chít vết thương, không còn ra hình người, thê thảm đến cực điểm. Hắn không phải lệ quỷ, nhưng dáng vẻ hiện giờ của hắn còn đáng sợ hơn lệ quỷ, lảo đảo và lắc lư, đứng còn không vững.
Keng!
Tiếng kiếm ngân vang lên, một luồng kiếm mang lao ra từ trong bóng tối.
Kẻ ra tay là một lão già mặc đồ đen, không nhìn rõ dung mạo, nhưng vô cùng nóng lòng muốn giết Cơ Ngân nhân lúc hắn bị thương nặng nhất, mà nhát kiếm của lão già quả thực rất bá đạo, tiếng kiếm ngân vang vọng khắp hư không.
Soạt!
Triệu Bân đứng vững, bay người trốn đi.
Đối diện với hắn là một người mặc huyết bào, một luồng huyết mang phóng ra không gì ngăn nổi.
Triệu Bân dùng võ hồn điều khiển sấm sét, cưỡng chế chém tan huyết mang. Vì điều này mà hắn cũng phải trả giá đắt, sống lưng hứng ngay một kiếm, có thể nghe thấy tiếng xương cốt nứt vỡ, từng mảnh vụn của xương sống nhuốm máu mà văng khắp nơi.
“Cơ… ưm ưm…”
Nhan Như Ngọc định tiến lên, nhưng bị lão bối sau lưng bịt miệng, cưỡng chế phong ấn.
Hai lão bối của Nhan gia thở dài, đừng nói chỉ ba người họ, dù toàn bộ Nhan gia kéo đến đây cũng không cứu nổi Cơ Ngân. Hôm nay hắn gây ra động tĩnh quá lớn, cường giả cũng quá đông, lao tới là nộp mạng.
“Tiêu diệt!”
Trong âm thầm, lại có tiếng quát đanh thép vang lên.
Chưa dứt lời đã thấy một luồng cực quang từ trên trời giáng xuống, đòn tấn công khiến Triệu Bân lảo đảo, da thịt cuốn theo xương vai nổ tung. Hắn chưa kịp đứng vững đã thấy một luồng kiếm khí nhuộm quang mang màu tím, chắc hẳn là được ngưng tụ từ sức mạnh huyết mạch, chém ra một vết thương ghê rợn trên cơ thể tàn tạ của hắn.
Vẫn chưa xong.
Có người lao tới, giơ ngón tay trỏ ra u quang, khí thế không gì cản nổi.
Huyết quang cũng hiện ra, lồng ngực Triệu Bân bị chọc ra một lỗ máu, không đợi hắn kịp nghỉ xả hơi đã thấy một lò luyện đan hư ảo từ trên trời giáng xuống, bao trùm lấy hắn, trong lò có ngọn lửa cháy hừng hực.
“Phá cho ta!”
Triệu Bân vung Di Thiên quyền, cưỡng chế phá được một lỗ hổng.
Hắn không ngừng lại, kéo lê tấm thân tàn tạ đầm đìa máu, lại lần nữa lao lên trời.