Nhưng so với kiếm Long Uyên thì bọn chúng muốn có chiếc nhẫn ma hơn, chiếc nhẫn ma đó là một không gian thế giới, hầu hết các bảo bối của Cơ Ngân đều được cất ở trong đó, nếu như có thể đoạt được nó thì cũng chẳng khác nào đoạt được tạo hóa nghịch thiên.
Đáng tiếc chẳng kẻ nào có thể tìm được nó.
Vì chuyện đó mà các thế lực lớn còn hạ lệnh phong tỏa hải vực này, biến hải vực tĩnh mịch trở thành một vùng cấm chỉ vì muốn tìm được chiếc nhẫn ma. Về phần sau khi tìm được nó sẽ phân chia chiến lợi phẩm như thế nào thì để tính sau.
"Triều Long Đại Hạ... đang gặp nguy hiểm".
Có rất nhiều lão bối lẩm bẩm, trong mắt tràn đầy sự lo lắng.
Không có ai phản bác lời này.
Đối với thế lực tứ phương mà nói thì Thánh tử Thiên Tông chính là một sự uy hiếp lớn.
Bây giờ Cơ Ngân đã chết cho nên sự uy hiếp này cũng đã biến mất, các thế lực thù địch chắc chắn sẽ quay trở lại, giống như các vương triều lớn nhất định sẽ lại gây chiến, một Thánh tử Thiên Tông chết không phải là vấn đề, vấn đề chính là không biết sẽ có thêm bao nhiêu cuộc đời sẽ bị tàn phá bởi khói lửa chiến tranh.
Bởi vì có quá nhiều người chú ý tình hình ở bên này cho nên không ai để ý đến một hòn đảo nhỏ khác.
Trên đỉnh núi, Long Phi đang yếu ớt ngồi dựa vào một gốc cây cổ thụ, mái tóc đen dài suôn mượt đã biến thành trắng như tuyết, đôi mắt xinh đẹp trong veo đã trở nên đục ngầu mờ mịt, khóe miệng tràn đầy máu tươi.
"Cuối cùng cũng đuổi kịp".
Công chúa mỉm cười mỏi mệt, giọng nói vô cùng mỏng manh.
Long Phi đã hiến tế sinh mệnh cho cửu vĩ hồ, giải trừ khế ước với cửu vĩ hồ, sau đó thi triển một cấm pháp không gian dịch chuyển Triệu Bân ra khỏi vị trí nguy hiểm trong thời khắc sinh tử mà thiên hạ không hề hay biết.
Cửu vĩ hồ vẫn đang ở bên cạnh Long Phi.
Bởi vì Long Phi hiến tế sinh mệnh để thi triển cấm pháp cho nên năng lượng của nó cũng đã hao tổn rất nhiều. Hình thể của nó lúc này đã không còn nguy nga như núi mà đã thu nhỏ lại như một con dê con.
"Lấy mạng đổi mạng... có đáng không?", cửu vĩ hồ lãnh đạm nói.
“Hắn còn sống là tốt rồi”, nụ cười của Long Phi vẫn dịu dàng như nước.
Cửu vĩ hồ còn định nói gì đó nhưng không thể nói ra được, ký chủ cửu vỹ Đại Hạ Long Phi đúng là một kẻ si tình, hỏi thế gian tình là chi?
"Triệu Bân, sau này ngươi sẽ nhớ ta chứ?"
Long Phi khẽ nói, mỗi khi cô ta nói một chữ thì hơi thở lại càng mỏng manh hơn, sự bi thương tràn ngập khuôn mặt xinh đẹp nhưng tái nhợt của Long Phi, ánh mắt của cô ta cuối cùng cũng không còn ánh sáng mà chậm rãi khép kín, chỉ còn hai dòng lệ trong suốt nhẹ nhàng chảy xuống.
Dường như còn có một khúc hát đau thương vang lên tiễn đưa công chúa Đại Hạ đi trên đoạn đường cuối cùng.