Cũng may là trước đó cô ta không ra ngoài được.
Nếu không thì người chết hôm nay cũng không chỉ có một mình Long Phi.
Ngao! Ngao!
Tiểu kỳ lân phun ra ngọn lửa bao phủ chiếc nhẫn ma.
Nó ở bên ngoài phối hợp với Diệu Ngữ ở bên trong tìm cách phá vỡ cấm chế.
Diệu Ngữ vừa thoát ra ngoài được thì đã dùng lực minh hôn hóa diệt sát ý và bảo vệ tâm mạch của Triệu Bân.
Triệu Bân vẫn chưa tỉnh.
Nhưng trên võ hồn của hắn đã có một cổ tự kỳ lạ chậm rãi hiện lên.
Ký hiệu này người bình thường không thể nhìn thấy, mà ngay cả Nguyệt Thần cũng chỉ có thể nhìn thấy mơ hồ.
"Làm sao có thể?"
"Thiên sát cô tinh?"
Nguyệt Thần nhíu mày, đôi mắt đẹp nheo lại đến cực điểm.
Nguyệt Thần nghi hoặc lẩm bẩm, không hiểu tại sao mệnh cách của Triệu Bân lại đột nhiên thay đổi. Vậy biến cố của hắn không phải do huyết mạch mà là do mệnh cách thiên sát cô tinh, đây không phải là mệnh cách tốt đẹp gì, tự bản thân nó đã mang theo tai họa. Cô ta không biết Triệu Bân có thể thành thần hay không nhưng con đường mà hắn đi nhất định sẽ vô cùng cô độc.
Răng rắc!
Cô ta thấy thể phách của Triệu Bân lại có biến hóa.
Vạn Pháp Trường Sinh quyết vận hành, tự động chữa trị thân thể tàn tạ của Triệu Bân, thịt nát xương gãy bị đào thải thì có xương thịt mới mọc ra bổ sung. Những thứ này cũng không có gì to tát, thứ thật sự đe dọa tính mạng của hắn vẫn là sát ý của thiên kiếp, may mà có Diệu Ngữ và Kỳ Lân hợp sức che chở, như thế mới ngăn chặn được tổn thương bởi sát ý từ thiên kiếp đối với tâm mạch.
“Triệu Bân, ngươi còn nhớ ta không?”
Triệu Bân sa vào trong ý thức như nghe thấy tiếng của Diệu Ngữ.
Cũng chính tiếng gọi này khiến thần trí hắn dần khôi phục từ sự mơ hồ. Hắn chậm rãi mở mắt, lọt vào tầm nhìn là mây mù mông lung, ánh trăng như ảo mộng, như mộng cảnh, không thể nhìn rõ hư và thực.
“Biển sương mù!”
Giọng Triệu Bân khàn đặc, trước mắt mơ màng mờ mịt.
Đây không phải âm tào địa phủ, đây là biển sương mù của Nam Vực.
Sao điều này có thể xảy ra!
Hắn vẫn còn sống!
Đúng vậy, hắn còn ở trần gian, toàn thân đau đớn là sự chứng minh tốt nhất. Sức mạnh của Kỳ Lân và sức mạnh minh hôn của Diệu Ngữ vẫn đang rong ruổi bên trong cơ thể hắn, chiếu một tầng ánh mặt trời ấm áp lên thể phách lạnh như băng, đồng thời cũng kéo ý chí của hắn về hiện thực từng chút, từng chút một.