Từ khi Đại Hạ lập quốc chưa từng có tiền lệ đầu hàng, cơ đồ do tổ tông dùng máu xương gây dựng nên, làm sao có thể chắp tay nhường cho kẻ khác? Nói tóm lại, không cắt đất, không bồi thường, không hòa thân, không cống nạp, chỉ một chữ thôi: đánh.
“Bộ xương già này vẫn còn lên chiến trường được nhá!”
Nhiều lão bối phe chủ chiến hai mắt sáng quắc như đuốc, nhiệt huyết ngủ yên nhiều năm lại được thể sôi lên.
Đại Hạ không chọn nhầm hoàng đế, Long Chiến rất xứng mặt nam nhi.
Có hoàng đế như thế, Long triều Đại Hạ không sợ trận chiến này.
Thế nhưng, không phải tất cả mọi người đều nghĩ như vậy.
Người theo phe chủ hòa và đầu hàng tuy tỏ ra phụ họa nhưng trong lòng có suy tính riêng.
Đại Hạ không hòa, họ hòa!
Đại Hạ không đầu hàng, họ đầu hàng!
Từ mấy ngày trước, các vương triều lớn đã ngỏ ý lôi kéo, lợi ích mà họ hứa hẹn nhiều đến mức khó lòng tưởng tượng, khiến họ rất khó đưa ra lời từ chối.
Đã đến lúc chim khôn phải chọn cây để đậu rồi.
Đợi khi Đại Hạ bị diệt quốc thì không còn chuyện tốt như vậy nữa.
Thế nên mới nói, kẻ thức thời là trang tuấn kiệt.
Họ sẽ cho Đại Hạ một đòn công kích nặng nề vào lúc tất cả không ai ngờ tới, nội ứng ngoại hợp mà!
Tảo triều tan đi.
Ai làm việc nấy.
Tám vương triều bao vây tiến đánh, Đại Hạ tất nhiên cũng phải điều động binh tướng.
Ngoài những người cố thủ đế đô và người của Thiên Tông thì ai cũng chạy tới các biên quan lớn.
Đánh!
Mệnh lệnh của hoàng đế chỉ mất một đêm đã truyền khắp Đại Hạ.
Quốc gia hưng vượng, thất phu hữu trách.
Ở đất nước này không thiếu gì kẻ hiếu chiến, dù không có mệnh lệnh từ hoàng đế, họ vẫn chạy tới các biên quan, số lượng lớn đến mức trước nay chưa từng có, nhiều đại gia tộc ẩn thế lánh đời đưa hẳn lão tổ đích thân ra trận. Trận chiến diệt quốc này, lúc này không đi, còn đợi đến khi nào.
…
Nam Vực.
Bầu trời sâu thẳm, lấp lánh vài vì sao.
Dưới ánh trăng, đoàn người Thương Khung bước lên một hòn đảo im lìm, ai nấy mặt mũi nhợt nhạt. Tìm kiếm ở Nam Vực mấy ngày trời, sau cùng xác định Triệu Bân đã chết, đến cả chút ảo tưởng cuối cùng cũng tắt rồi.
“Đánh thôi!”