Chết mất một Cơ Ngân không thành vấn đề, nhưng chiến tranh diệt quốc kéo theo đó mới thực sự thảm khốc.
“Cho dù lúc này hắn còn sống cũng chưa chắc đủ khả năng xoay chuyển cục diện”, nhiều người khẳng định như vậy.
Không ai phản bác câu này.
Tám biên quan của Đại Hạ đã có năm cái thất thủ, liên quân của các vương triều chiếm lĩnh gần nửa giang sơn Đại Hạ. Cục diện như vậy, há có thể để một người xoay chuyển được? Dù ngày ngày cũng có mưa giông sấm chớp, hắn cũng không kịp cứu nguy, e rằng không đợi hắn chạy tới các chiến trường thì Đại Hạ đã bị tiêu diệt rồi.
Nhắc đến Triệu Bân, hắn vẫn còn bị nhốt bên trong biển sương mù kia?
Đến hiện giờ, hắn đã chôn chân ở nơi này tròn một tháng rồi, nghiễm nhiên không biết thế giới bên ngoài đang đánh nhau sứt đầu mẻ trán.
Lại một lần nữa, hắn đột ngột dừng chân.
Hắn túm lấy một lọn sương mù, để nó lơ lửng trong lòng bàn tay, dùng căn nguyên bao bọc, tĩnh tâm cảm nhận nó.
Gần như mỗi ngày hắn đều làm việc này.
Mây sương đã không còn mây sương trước đó, dường như mỗi ngày đều thay đổi, hàm chứa một loại sức mạnh thần bí. Chính sức mạnh thần bí này ngăn cản liên hỏa của bảo liên đăng mở đường.
“Biến đổi rồi sao?”
Triệu Bân lầm bầm, chuyện mà Nguyệt Thần chỉ cần liếc mắt đã rõ, hắn phải dùng cả tháng mới tìm ra manh mối. Biển sương mù đã ở đây vô số ngày tháng, hấp thu không biết bao nhiêu tinh hoa đất trời, nếu không biến đổi mới là lạ đấy.
Điều lạ lùng hơn là biển sương mù này đang di chuyển.
Chuyện này, hắn cũng phải mất cả tháng mới hiểu được.
Tại sao hắn không ra ngoài được, điều này cũng là một trong số những nguyên nhân. Hắn di chuyển, biển sương mù cũng di chuyển, nếu phương hướng của hai bên ngược nhau thì tốt, nếu phương hướng di chuyển đồng nhất, đồng nghĩa với việc hắn không hề di chuyển.
Nhưng hắn không hiểu.
Biển sương mù này không phải thế giới không gian, không có hoa văn, không có góc trận, càng không có càn khôn lưu chuyển, tại sao nó cứ chạy đi chạy lại?
Khi hắn đang nghĩ thì nước biển dưới chân biến thành đất mềm.
Điều này càng chứng thực suy đoán của hắn, biển sương mù đang di chuyển, hơn nữa chắc chắn đã ra khỏi Nam Vực rồi.
Hắn đoán không sai.
Nếu nhìn từ thế giới bên ngoài, biển sương mù trước đó tọa lạc ở Nam Vực đã biến mất không tăm tích, chẳng biến chạy đi đâu. Cũng may chiến hỏa liên miên nên ai cũng đi hóng chuyện rồi, không ai tới đây dạo chơi, nếu không, rất nhiều người sẽ phải kinh ngạc: một vùng sương mù nguyên vẹn, nói mất là mất luôn.
“Có linh trí?”