Cùng với một tiếng thét phẫn nộ, có bóng người xuất hiện ở lối vào phía Bắc.
Vẫn là tên Hùng Thương kia, bao nhiêu cường giả, chỉ mình ông ta chạy nhanh nhất.
Con chim đầu đàn dễ ăn gậy.
Chạy nhanh quá chưa chắc đã là chuyện tốt.
Hùng Thương vừa mới tiến vào dây trước đã trúng ngay cầm ý vô hình, suýt nữa bị chém chết, còn chưa kịp đứng vững, Triệu Bân đã dùng võ hồn điều khiển thiên lôi chém ông ta, chặt đứt một cánh tay của ông ta.
Kiếm khí huyền hoàng sau đó nhắm thẳng vào mệnh môn của ông ta.
Hùng Thương tránh né khá nhanh, nhưng vẫn trúng đòn, lồng ngực bị xuyên thủng.
Vẫn chưa hết.
Sau khí huyền hoàng là đến một lượng lớn xe nỏ.
Hùng Thương thấy thế mà hai mắt trợn tròn, đồng tử cũng co rụt vào.
Phụt!
Máu me bắn ra.
Lại là một chiêu đã trúng, cường nỏ có lực sát thương bá đạo, một mũi chiến mâu ghim Hùng Thương vào vách đá. Thời khắc đó, đôi mắt ông ta tràn ngập vẻ kinh hoàng. Một chiếc cường nỏ phát nổ cũng đủ lấy mạng ông ta rồi, bởi vì bùa nổ trên cường nổ có cấp bậc quá cao, đừng nói là võ tu Chuẩn Thiên, cao thủ Thiên Võ dính phải cũng khó chịu.
Ông ta đuổi theo quá vội vàng, ngó lơ đòn công pháp này.
Người đầu tiên nhảy vào, dường như cũng là người đầu tiên xuống hoàng tuyền.
Đùng!
Cường nỏ nổ tung, Hùng Thương bị tiêu diệt.
Ông ta chết mà không cam tâm và buồn bực lắm, từng là một cao thủ Thiên Võ, từng vang danh tứ hải bát hoang. Chính vì bị Hồng Uyên đánh trọng thương trên chiến trường Thiên Võ mới phải trốn vào lãnh thổ Đại Hạ để trị thương, gặp phải Cơ Ngân, tụt mất tu vi Thiên Võ, tới khi gặp lại Cơ Ngân hình như còn thê thảm hơn, mất luôn tính mạng.
Một đời huy hoàng của ông ta kết thúc như vậy đấy.
Sau cùng lại bỏ mạng trong tay một võ tu hèn kém.
Keng!
Hùng Thương mất mạng nhưng tiếng đàn chưa hề ngưng.
Cao thủ Chuẩn Thiên tới sau Hùng Thương chết còn nhanh gọn hơn ông ta, chưa kịp đứng vững đã bị cầm ý vô hình chém thành một đống máu bấy nhầy, thậm chí không kịp kêu la nửa lời.
“Shh!”