Nhìn lại đầu bên kia.
Trong thế giới ngầm dưới đất, Triệu công tử vẫn còn đang hút lấy hút để tiên trì.
Hồ lô Tử Kim, thánh thú Kỳ Lân, cây thần tạo hóa, Diệu Ngữ và cả phân thân của hắn cũng không rảnh tay, tiên trì rộng lớn dưới mặt đất vốn rộng đến cả vạn trượng, giờ đã bị hấp thụ chỉ còn chưa đến một trăm trượng. Triệu công tử vẫn nói câu đó, cần phải nhanh chóng lên!
“Quay lại đây!”
Bỗng dưng Triệu Bân hét lên.
Hắn ngước mắt nhìn lên trời, dù không nhìn thấy mảng mây đen phía hoàng cung nhưng lại có thể ngửi thấy khí tức của sát trận đã được kích hoạt hoàn toàn, sắp sửa đánh ra đòn hủy diệt. Với tu vi và sức mạnh của mình thì hắn không thể đương đầu trực diện được, đừng nói là Triệu Bân hắn, đến cả Huyết Tôn cũng không có cái gan đó, trận tru sát cấp tiên rất đáng sợ!
Có điều, Triệu Bân không sợ chút nào.
Hắn có rất nhiều phân thân trốn ở đế đô và đã vẽ xong trận pháp triệu hồi ngược hướng. Trước đây, lúc ở hoàng cung, hắn không trốn ra được là vì hạn chế về khoảng cách, vượt ra ngoài phạm vi của trận triệu hồi ngược hướng nhưng chỗ này lại miễn cưỡng nằm trong phạm vi giới hạn. Nếu thật sự không được nữa thì có thể ngoi lên từng chút, bất kể thế nào vẫn có cách ra ngoài thôi.
Be he!
Tiểu Kỳ Lân ngoan ngoãn, nói rút là lui ngay, nó lại chui vào cơ thể Triệu Bân lại.
Diệu Ngữ còn nhanh hơn cả nó, lập tức quay lại nhẫn ma của Triệu Bân để tránh việc bị kéo ra ngoài lang thang, Triệu Bân lại khắc cấm chế lên nhẫn ma. Cây thần tạo hóa vẫn kính nghiệp nhất, dù trong thời khắc quan trọng thế này, nó vẫn không quên hấp thụ, ăn càng nhiều thì mọc càng cao, nó đợi lâu vậy rồi, cuối cùng cũng được ăn một bữa no.
Vèo! Vèo!
Từng phân thân của Triệu Bân biến mất.
Trước khi tan đi, họ cũng không quên bỏ xe nỏ lại vào trong nhẫn ma.
Dù họ đã rút, dù Triệu Bân đã ngừng chơi đàn nhưng không thấy cao thủ nào tới nữa, chẳng những không mà đối phương còn rút ra khỏi đường mòn, chặn ở cửa vào, sợ mình bị tiên trận tru sát ảnh hưởng.
Uỳnh! Đùng!
Trời xanh chấn động, tia chớp trong mây đen đang tụ lại.
Đó cũng không phải sấm sét thật sự, chỉ là có hình dáng của sấm sét mà thôi.
“Diệt!”
Bốn pháp sư hộ quốc của Đại Nguyên quát lạnh, tụ tập sấm sét của sát trận, từ trên trời giáng xuống, đồng thời tụ lại sức mạnh, mục tiêu là Cơ Ngân, một kích đánh thẳng vào hoàng cung, kích nổ luôn cả thế giới ngầm bên dưới, uy lực quá mạnh, thậm chí sóng sư âm quá khủng bố, khiến cả Đế Đô cũng rung lên.
Nhiều lầu gác, phòng ốc cầu đường bị chấn đến sụp đổ.
Ngói xanh bay tán loạn khắp trời, nhiều kiến trúc trở thành phế tích.
Chậc chậc chậc!
Triệu Bân đã thoát khỏi thế giới dưới lòng đất cũng líu lưỡi không thôi.