“Hộ…”
Bốp.
Nguyên Không vẫn chưa kịp hét lên thì Triệu Bân đã quất tiếp roi thứ hai.
Vẫn là roi đánh hồn có tác dụng, sau roi đó thì cả thế giới đã trở nên yên tĩnh
Binh!
Triệu Bân giơ tay, tóm lấy hoàng đế Đại Nguyên rồi rời khỏi.
Lúc đi, hắn còn không quên liếc nhìn lên chiếc giường kia, mặt mày hai phi tử đều trắng bệch, cả hai ôm chăn, nhìn hắn với ánh mắt kinh hãi, uy danh của Thánh tử Thiên Tông phần lớn đều được đồn là người tàn nhẫn.
Ta chỉ bắt người, không cướp sắc!
Triệu Bân không quan tâm, thần thái của hắn đã nói lên tất cả.
“Cứu giá”.
Tiếng la hét vang khắp bên ngoài phòng.
Rất nhiều thị vệ áo đen vây chặt lấy tẩm cung.
Một số nhanh chân đã xông vào trong, nhưng lại bị văng ra ngay lập tức.
Các thị vệ vẫn chưa kịp xông tới thì Triệu Bân đã bước ra.
Nhìn thấy là ai, mọi người nghệt mặt ra, má nó, là Cơ Ngân à? Sao hắn vẫn còn sống?
“Tránh ra”.
Triệu Bân một tay cầm kiếm, một tay tóm lấy hoàng đế Đại Nguyên.
Hắn đi như nơi không người, bùa hộ mệnh đang nằm trong tay hắn thì ai dám ngăn cản.
Chẳng ai dám tiến lên, cũng không có ai tiến lên, người đang nằm trong tay Triệu Bân không phải là giả mà là hoàng đế Đại Nguyên chân chính, bọn họ có cơ sở để tin rằng, nếu mình dám manh động thì hoàng đế sẽ hồn xiêu phách tán ngay.
Uỳnh!
Triệu Bân giẫm chân búng lên trời khiến không gian không chuyển.
Vốn dĩ hoàng cung Đại Nguyên đã nghiêm cấm ngự không mà đi nên thường ngày không ai dám di chuyển bằng cách đó, vì nơi này có cấm chế ẩn, bất cẩn chút là sẽ bị trận pháp nổ chết. Nhưng giờ cấm chế đã bị hư hại, phần lớn trận pháp không thể hoạt động, chuyện này thì Triệu Bân đã biết từ sớm, nếu không hắn cũng đâu dám di chuyển bằng như vậy...
“Để hoàng đế lại”.
Các thị vệ áo đen hét lớn rồi ào ào xông lên không trung.
Triệu Bân dùng Ngự Kiếm Phi Tiên đáp lại bọn họ, kiếm khí bay rợp trời, máu văng tung tóe.
“Cơ Ngân, ngươi vẫn còn sống sao!”