Ngặt nỗi biển sấm sét có tốc độ nhanh hơn, lập tức nhấn chìm lão ta.
Sấm chớp vang lên đì đùng, máu văng ra liên tục, tất cả đều là máu của cao thủ Thiên Võ Đại Nguyên, không biết lão ta đã trúng bao nhiêu mà mỗi một tia sét đánh trúng đều bổ ra từng vết thương đầm đìa máu trên thân lão ta.
Đến khi biển sấm sét tan đi, mọi người chỉ nhìn thấy một bóng người đầy máu me.
Cơ Ngân bị thương nặng nhưng hình như Thiên Võ Đại Nguyên còn nặng hơn, chẳng còn ra người ngợm gì nữa.
Ực!
Mọi người đều lén nuốt nước bọt, lần này chắc Thiên Võ Đại Nguyên cũng phải quỳ thôi.
Mặt mày các cao thủ Đại Nguyên đều trắng nhợt, có vẻ lão tổ sắp không cầm cự được nữa.
“Lên đường thanh thản nhé!”
Triệu Bân lạnh lùng lên tiếng rồi giơ cao thanh kiếm đã ướt đẫm máu, mang theo tia chớp hủy diệt.
Hắn vừa dứt lời, huyết kiếm đã chỉ về phía cao thủ Thiên Võ của Đại Nguyên. Cùng với một tiếng nổ lớn, hàng triệu tia sét giáng xuống, trên đường đi còn bện lại thành một tia sét màu vàng, lực sát thương của nó mang tính hủy diệt.
“Không… không không…”
Lão ta lảo đảo lùi về sau, trong ánh mắt tràn ngập vẻ khiếp hãi.
Tia sét màu vàng kia uy lực quá mạnh, với trạng thái hiện giờ của lão ta, căn bản không thể tránh né hay chống chịu nổi, một khi bị đánh trúng thì chắc chắn hồn lìa khỏi xác, lão ta đã ngửi thấy mùi chết chóc rồi.
Gào thét váng trời cũng không có tác dụng gì.
Sấm sét giáng xuống vẫn không thiếu tia nào.
Phụt!
Trong lúc sấm chớp đì đùng, máu tươi tóe ra như những bông hoa.
Cao thủ Thiên Võ bị sét đánh thành tro bụi, chết ngay trong tức khắc.
Phụt!
Những bông hoa máu nở ra từ cơ thể lão ta không chỉ đỏ rực mà còn rất chói mắt.
Người trong thiên hạ kinh hãi há hốc miệng, cường giả Đại Nguyên trợn mắt sững sờ, lão tổ bị tiêu diệt như thế ư?
“Lôi Đình Vạn Cân!”
Chút tĩnh lặng mới duy trì được vài ba giây lại bị phá vỡ bởi câu nói lạnh như băng này.
Triệu Bân chỉ kiếm xuống phía dưới, nhắm thẳng vào các cường giả của Đại Nguyên.