Keng!
Triệu Bân vung kiếm càn quét, tiêu diệt tia lửa điện.
Chưởng giáo Hộ Long Tông rên rỉ, lảo đảo lùi về sau. Ông ta còn chưa kịp đứng vững thì sấm sét đã ập tới - lại còn là cả biển sấm sét - nên bị nhấn chìm ngay tại chỗ, phá vỡ chân nguyên hộ thể, xé nát thể phách Chuẩn Thiên. Đường đường là chưởng giáo của một môn phái, lúc này đây hồn bay phách tán, đến cả một thi thể nguyên vẹn cũng không còn.
Triệu Bân không dừng lại, liên tục dẫn dụ sấm sét truy sát.
Lại là tiếng rên la và kêu gào vang vọng khắp đế đô.
“Đi!”
Người trong thiên hạ vừa xem vừa lùi ra, đến cả các lão bối cũng vậy.
Thánh Tử Thiên Tông chém giết đỏ cả mắt rồi, chuồn sớm khỏi đế đô thì tốt hơn.
Phụt!
Họ vừa mới đi, lại một nhân vật lớn khác bị tiêu diệt.
Người này là thống soái ngự lâm vệ của Đại Nguyên, cao thủ đạt đỉnh cao Chuẩn Thiên hàng thật giá thật, chỉ thiếu một chút là tới Thiên Võ, nhưng cũng không đỡ nổi đòn tấn công của Thánh tử Thiên Tông, bị nhát kiếm của hắn đâm xuyên qua tim, cơ thể bị sấm sét nhấn chìm.
Diệt!
Triệu Bân thét lên, dẫn sấm sét cuốn tới hoàng cung.
Cung điện hoàng tộc vốn tàn tạ, chỉ trong vài khoảnh khắc đã biến thành đống đổ nát.
Nhưng công cuộc sát phạt của hắn chưa dừng lại.
Sau hoàng cung là hoàng thành đế đô nguy nga lộng lẫy.
Dưới ánh mắt của đám đông, hắn vung kiếm dẫn theo hàng triệu tia sét, ngưng tụ thành biển sấm sét, nhấn chìm từng tấc tấc, đánh sập từng cung điện. Đế Đô Đại Nguyên sừng sững suốt cả ngàn năm bị san bằng thành bình địa, nhiều cường giả Đại Nguyên bị chôn vùi bên trong, thành một đống xương khô.
Vẫn chưa hết.
Sau đế đô là tới Hộ Long Tông.
Thánh tử Thiên Tông thực sự đã chém giết tới mức hai mắt đỏ ngầu, dẫn sấm sét vào Hộ Long Tông, từng biển sấm sét ngưng tụ nuốt chửng đại điện của Hộ Long, phá hủy từng tòa linh sơn. Các trưởng lão và đệ tử không kịp chạy trốn, không biết bao nhiêu người chết trong đó. Triệu Bân không hề thương tiếc, đã là kẻ địch thì không có gì đáng thương tiếc.
Cũng trong khoảnh khắc đó, Nguyên Không đang hôn mê bỗng tỉnh dậy.
Đập vào mắt ông ta là một đống hoang tàn và nhếch nhác, Đế Đô và Hộ Long Tông trong trí nhớ đã biến thành cát bụi giữa dòng chảy lịch sử, long mạch và vận khí của vương triều Đại Nguyên đến đây cũng không còn gì nữa.
“Cơ Ngân…”