Thây chất thành núi.
Máu chảy thành sông.
Đó là cảnh tượng mà Triệu Bân đã nhìn thấy trên suốt chặng đường.
Sông núi đều bị tàn phá.
Giết!
Đến một lúc sau hắn liền nghe thấy tiếng thét giết chóc.
Tiếng thét truyền ra từ một thảo nguyên rộng lớn, cũng là một chiến trường lớn giữa Đại Nguyên và Đại Hạ, chiến tranh thảm thiết khiến cho mạng người trở thành cỏ rác, cảnh tượng thây chất thành núi, máu chảy thành sông xuất hiện ở khắp mọi nơi.
Quác!
Đại Bằng sải cánh bay cao, vượt qua chiến trường đẫm máu.
Trong chớp mắt đại chiến đột nhiên ngừng lại, toàn bộ tướng sĩ Đại Nguyên cùng tướng sĩ Đại Hạ đều đồng loạt ngẩng đầu nhìn, xác định đó là Thánh tử Thiên Tông, cũng xác định được người mà Cơ Ngân mang theo chính là hoàng đế đại nguyên.
"Thánh tử uy vũ".
Tướng sĩ Đại Hạ rất phấn khởi, tất cả đều giơ vũ khí lên hò hét.
Có rất nhiều người ướt đẫm khóe mắt, đại chiến đẫm máu suốt một tháng, Đại Hạ gần như mất đi một nửa giang sơn nhưng cuối cùng cũng đã chờ được ánh sáng hy vọng, tuy rằng viện quân chỉ có một người nhưng còn mạnh mẽ hơn trăm vạn hùng binh.
"Thật... Thật sự là bệ hạ sao?"
So với Đại Hạ thì thần sắc của tướng sĩ Đại Nguyên đều lộ ra vẻ cả kinh, những bộ mặt dữ tợn đều đã trở nên tái nhợt, không thể tin rằng lời đồn là sự thật, Cơ Ngân thật sự vẫn còn sống, hơn nữa còn đại náo Đế Đô Đại Nguyên, tiêu diệt cường giả Thiên Võ, san bằng Hộ Long Tông, thậm chí còn bắt sống hoàng đế Đại Nguyên của bọn họ.
Đúng như thế nhân dự đoán.
Cơ Ngân cùng hoàng đế Đại Nguyên đáp xuống chiến trường, chuyện này đối với quân đội Đại Nguyên mà nói chính là một đả kích rất lớn, từ thống soái đến binh sĩ đều bất giác lui lại, vũ khí cũng bất giác rơi khỏi tay, hoàng đế đã bị bắt sống, quan viên cấp cao cũng đã bị giết chết gần hết, như vậy thì còn đánh gì nữa?
"Rút quân!"
Nguyên Không im lặng suốt quãng đường cuối cùng cũng gầm lên vang vọng vòm trời.
Đây là mệnh lệnh cuối cùng mà ông ta hạ xuống với tư cách là hoàng đế Đại Nguyên, Cơ Ngân vẫn còn sống cho nên cũng không thể gây chiến tiếp nữa, trấn thủ quốc gia vẫn quan trọng hơn, không thể để các vương triều khác thừa cơ hội nuốt trọn mình.
Không cần ông ta hạ lệnh thì quân Đại Nguyên cũng đã rút lui.
Tướng sĩ Đại Nguyên nhanh chóng rút lui, toàn quân quăng mũ cởi giáp bỏ chạy.