"Đúng vậy, nhất định là song thế thân".
"Khó trách năm xưa tính cách của Ma hậu lại có sự khác biệt như vậy".
"Một dịu dàng một lạnh lùng, giống như có hai người cùng tồn tại vậy".
Thương Khung huơ tay múa chân lẩm bẩm, trong đầu sống lại ký ức năm xưa.
Năm xưa ông ta cũng từng nghi hoặc nhưng ông ta không quá để ý.
Bây giờ nghĩ lại ông ta mới hiểu rõ manh mối.
"Song thế thân là gì?", Triệu Bân chọc chọc Thương Khung hỏi.
"Song thế thân chính là hai linh hồn cùng tồn tại trong một thân thể", Thương Khung nói, nhưng kiến thức của ông ta về song thế thân cũng chỉ tới đó, những chuyện khác ông ta không hề biết.
"Chuyện này…"
Ánh mắt Triệu Bân lại trở nên kỳ lạ.
Thế giới rộng lớn, không chuyện kỳ lạ nào là không có, lại có thêm một mạch truyền thừa tà dị.
Song thế thân trong lời của Thương Khung và thể đơn hồn mà Hoàng phi nhắc đến vừa hay trái ngược nhau nhưng đều là linh hồn và thể xác, điều này khiến hắn vô thức phải nghĩ rằng liệu hai tộc này có mối liên hệ gì với nhau không.
Nhưng những chuyện này tạm thời không quan trọng.
Quan trọng là… hai linh hồn.
Nếu nói là có hai Ma hậu thì cũng không có gì sai.
Chỉ có điều, một người là Ma hậu thật còn người kia là Ma hậu giả.
Chắc nữ quỷ kia chính là vợ của Ma Quân, không chừng đã bị thánh nữ Phật gia vứt bỏ rồi.
Nếu như suy đoán đó là đúng thì chuyện của tám ngàn năm trước có cái để ngâm cứu rồi.
Có lẽ người ám toán Ma Quân không phải là Ma hậu mà là thánh nữ Phật gia.
“Đã trách nhầm cô rồi sao?”, Thương Khung lẩm bẩm.
Vốn dĩ nghĩ khi Ma Quân hồi sinh sẽ điên máu mắng Ma Quân một trận thậm tệ.
Nhưng nay xảy ra chuyện nữ quỷ, thế còn muốn mắng nữa không đây?
“Đi!”
Triệu Bân thu hồi ánh mắt, quay lưng bỏ đi đầu tiên.
Thương Khung vội vã đi theo, có song thế thân hay không thì Ma Quân là người rõ nhất, chỉ cần cứu ông ta sống lại, hỏi là biết thôi.