Hửm?
Khi họ đang nói chuyện thì thấy hào quang bắn ra.
Triệu Bân đang ngủ say mà cơ thể bỗng được bao bọc trong ánh sáng vàng, xung quanh có khải tượng diễn tiến. Nhìn kỹ lại sẽ thấy trên mi tâm hắn có hoa văn bí ẩn như ẩn như hiện, chắc hẳn là hoa văn chuyên biệt của dòng huyết mạch này.
Thương Khung ghé tới, hít hít ngửi ngửi trên người Triệu Bân như một con cún: “Ừm... căn nguyên và thể phách dung hợp khá nhiều”.
Thay đổi tới nhanh mà đi cũng nhanh.
Các lão bối thu hồi tầm mắt, ai làm việc nấy: có người nhắm mắt trị thương, có người kiểm đếm chiến lợi phẩm, còn có vài lão già không đứng đắn tìm chỗ vắng người để nghiên cứu “hàng nóng”, không chỉ nghiên cứu mà thỉnh thoảng còn liếc mắt nhìn các mỹ nữ của Thiên Âm Các, đúng là càng ngắm càng thấy đẹp.
Ba ngày lặng lẽ trôi qua.
Đến ngày thứ tư mới thấy Triệu Bân tỉnh lại, ngay lúc hắn mở mắt, trong đôi mắt lại lóe ra tia sáng màu vàng, rọi lên vách đá đối diện khiến nó bị thủng mất hai lỗ, thần sắc của hắn cũng phấn chấn hơn, khí huyết dồi dào hơn.
Bất kỳ ai có huyết mạch đặc thù gặp phải hắn cũng cảm thấy cực kỳ đè nén, đó là sự chèn ép đến từ huyết mạch.
“Dậy rồi hả?”, đám đông vây xung quanh hắn, đánh giá hắn từ trên xuống dưới. Căn nguyên và thể phách dung hòa nhiều hơn, khí tức kín kẽ hơn, uy thế tiềm tàng ngang ngược hơn.
“Tình hình ở Nam Vực thế nào rồi!”, Triệu Bân nốc một hớp rượu.
“Hiệp nghị đình chiến được duy trì, nơi nơi phồn hoa!”, đại trưởng lão Ma gia nói.
“Gây sự một cách lộ liễu, e là không ổn rồi”, tam trưởng lão Ma điện xen vào.
Tuy các lão bối cảm thấy không vui, nhưng vẫn ngầm đồng tình.
Nhóm cao thủ Thiên Võ do Thượng Dương chân nhân dẫn đầu rõ ràng muốn “bảo kê” cho Nam Vực, chúng không động thủ ở Đại Hạ không có nghĩa là không động thủ ở Nam Vực. Nếu chúng thực sự nhúng tay vào thì người của thành Thiên Thu sẽ thương vong nghiêm trọng.
Rồng lớn không thắng nổi rắn nhà.
Triệu Bân chiến đấu cừ khôi, có thể một mình tiêu diệt cao thủ Thiên Võ, nhưng nếu bị cao thủ Thiên Võ quần ẩu thì hắn cũng phải né tránh.
“Vậy thì làm lén lút sau lưng thôi!”, Triệu Bân trầm ngâm.
Câu này rất đúng ý của mọi người.
Việc cần làm vẫn phải làm.
Nếu có thể lén lút như đi ăn trộm thì việc có thể làm nhiều lắm, ví dụ như bắt cóc, ví dụ như ám sát.
Nam Vực chắc chắn không ngờ tới, dù Thánh Tử Thiên Tông không cần điều động cường giả Đại Hạ vẫn nắm giữ một đội hình khổng lồ.