Chỉ còn thiếu hai cái thôi, Huyết Y Môn một cái, Thi tộc một cái, để Triệu Bân tới khảo sát địa hình trước là điều cần thiết. Nếu đã đi lén về lút thì nhiều người cũng vô dụng, không giúp được gì còn kéo thêm phiền phức.
Triệu Bân đi rồi.
Thương Khung và những người khác cũng không nhàn rỗi, ngoài một số đang trị thương thì ai nấy chạy đi khắp nơi, nếu thấy người của phe đối địch đang du ngoạn bên ngoài thì không ngại mời kẻ đó tới uống trà.
“Nhiệm vụ này coi như... hoàn thành rồi nhỉ!”
Trên một hòn đảo khác, cả đống người đang tụ tập lại.
Người vừa lên tiếng là nhóm sát thủ hàng chữ thiên của La Sinh Môn, chính họ tận mắt trông thấy Triệu Bân xẹt qua bầu trời.
“Chắc là hoàn thành rồi!”
Đợi khi thu hồi tầm mắt, đám đông lấy giấy bút, không phải để viết nhật ký, mà là để ghi nợ. Tính tiền theo đầu người mà! Có phải đã đến lúc xách sổ nợ đi tìm môn chủ lĩnh tiền rồi không.
“Đợi đi!”, Diêm La Mặt Quỷ lên tiếng quấy rầy chuyện tốt của mọi người.
Hắn ta quá hiểu Triệu Bân, mới chỉ tiêu diệt hai đại tộc siêu cấp, làm sao hắn có thể dễ dàng buông tay.
Cứ đợi đi, sẽ có thêm rất nhiều thế lực khác gặp nạn.
Khi cần thiết, những thích khác như họ vẫn phải lao tới trợ chiến. Có tiền hay không, hắn ta không lo lắm, sau này bảo môn chủ tới tìm Triệu Bân là được, nếu hắn dám không trả, thứ gì trên người hắn thò ra thì cắt thứ ấy.
Soạt!
Triệu Bân nhanh như cắt, lao thẳng lên bầu trời.
Hắn tính toán kỹ rồi, dạo quanh Huyết Y Môn rồi cũng đảo vài vòng ở Thi tộc. Nếu mọi thứ thuận lợi, đêm nay có thể lấy được hai phần còn lại của Bát Bộ Phù Đồ, thế thì sự việc Ma Quân coi như công đức viên mãn.
“Triệu Bân... cứu ta!”
Đi tới một hải vực, lại có âm thanh như vậy vang lên.
Triệu Bân đột ngột dừng chân, thoáng nhíu mày đảo mắt nhìn xung quanh.
Lắng tai chăm chú nghe thì chẳng nghe thấy gì nữa, không có tiếng kêu cứu nữa.
“Ảo giác à?”
Triệu Bân lầm bầm, thậm chí còn vô thức ngoáy tay.
Qua hồi lâu hắn mới cất bước, chạy thẳng về phía Đông.
Khi dừng lại, hắn đã ở trên một hải vực rộng lớn.